a. Cách phân định những người Pha-ri-si giả hình

Lời Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt

Các ngươi có biết người Pha-ri-si thực sự là gì không? Có bất kỳ người Pha-ri-si nào xung quanh các ngươi không? Tại sao những người này bị gọi là “người Pha-ri-si”? “Người Pha-ri-si” được mô tả như thế nào? Họ là những người giả hình, hoàn toàn giả tạo, và ra vẻ trong mọi việc họ làm. Họ diễn trò gì? Họ giả vờ là tốt, tử tế, và tích cực. Họ có thật sự như vậy không? Tuyệt đối không. Vì rằng họ là những kẻ giả hình, mọi thứ được biểu hiện và tỏ lộ nơi họ đều là giả; tất cả đều là giả vờ – đó không phải là bộ mặt thật của họ. Bộ mặt thật của họ ẩn ở đâu? Nó ẩn sâu trong lòng họ, những người khác không bao giờ thấy được. Mọi thứ bề ngoài chỉ là đóng kịch, tất cả đều là giả tạo, nhưng họ chỉ có thể lừa con người; họ không thể lừa Đức Chúa Trời. Nếu con người không theo đuổi lẽ thật, nếu họ không thực hành và trải nghiệm lời Đức Chúa Trời, thì họ không thể thật sự hiểu lẽ thật, và vì vậy cho dù lời nói của họ nghe có vẻ hay ho đến đâu, thì những lời này cũng không phải là thực tế lẽ thật, mà là câu chữ và đạo lý. Một số người chỉ chăm chú vào việc giảng câu chữ và đạo lý, ai giảng đạo nghe cao siêu thì họ sẽ bắt chước người đó, kết quả là chỉ trong vài năm, khả năng giảng câu chữ và đạo lý của họ trở nên càng tiến bộ hơn, và họ được nhiều người ngưỡng mộ, tôn sùng, sau đó họ bắt đầu ngụy trang bản thân, và rất để ý đến điều họ nói và làm, thể hiện bản thân họ cực kỳ sùng đạo và thuộc linh. Họ dùng những cái gọi là lý thuyết thuộc linh này để ngụy trang bản thân. Đây là tất cả những gì họ nói ở bất cứ nơi đâu họ đến, những lời như đúng mà là sai phù hợp với quan niệm của con người, nhưng lại không có bất kỳ thực tế lẽ thật nào. Và thông qua việc thuyết giảng những điều này – những điều phù hợp với quan niệm và thị hiếu của mọi người – họ đã mê hoặc nhiều người. Đối với người khác, những người như thế có vẻ rất mộ đạo và khiêm nhường, nhưng thật ra đó là giả tạo; họ có vẻ bao dung, nhẫn nhịn và yêu thương, nhưng thật ra đó là giả dối; họ nói họ yêu Đức Chúa Trời, nhưng đó thực ra là diễn kịch. Những người khác nghĩ những người như vậy là thánh khiết, nhưng thực ra là giả mạo. Có thể tìm được một người thật sự thánh khiết ở đâu? Sự thánh khiết của con người toàn là giả. Tất cả chỉ là diễn kịch, là giả vờ. Ở bề ngoài, họ có vẻ trung thành với Đức Chúa Trời, nhưng họ thật sự đang diễn cho người khác xem. Khi không ai nhìn, họ không có chút trung thành nào, và mọi việc họ làm đều qua loa chiếu lệ. Nhìn bề ngoài, họ dâng mình cho Đức Chúa Trời và đã từ bỏ gia đình và sự nghiệp. Nhưng họ bí mật làm gì? Họ tạo sự nghiệp cá nhân và việc làm ăn riêng trong hội thánh, trục lợi từ hội thánh và ăn cắp các của lễ một cách bí mật dưới vỏ bọc là làm việc cho Đức Chúa Trời… Những người này là Pha-ri-si giả hình thời hiện đại. Những người Pha-ri-si từ đâu đến? Có phải họ dấy lên giữa những người ngoại đạo không? Không, tất cả họ dấy lên từ các tín đồ. Tại sao những người này lại trở thành Pha-ri-si? Có ai đã làm cho họ như thế không? Rõ ràng là không phải như vậy. Nguyên nhân là gì? Đó là bởi vì đây là thực chất bản tính của họ, và điều này là do con đường mà họ đã đi. Họ chỉ sử dụng lời Đức Chúa Trời như một công cụ để rao giảng và kiếm lợi từ hội thánh. Họ trang bị cho tâm trí và miệng lưỡi của mình bằng lời Đức Chúa Trời, họ truyền giảng những lý thuyết thuộc linh giả, tỏ ra mình là thánh khiết và sau đó sử dụng điều này như vốn liếng để đạt được mục đích thu lợi từ hội thánh. Họ đơn thuần truyền giảng đạo lý, nhưng lại không bao giờ đưa lẽ thật vào thực hành. Những người tiếp tục truyền giảng câu chữ và đạo lý cho dù không bao giờ tuân theo con đường của Đức Chúa Trời là loại người gì? Đây là những người Pha-ri-si giả hình. Những cái được gọi là hành vi tốt và cách hành xử tốt ít ỏi của họ, và những gì họ đã vứt bỏ và dâng mình chút đỉnh, đều hoàn toàn được thực hiện qua sự kìm hãm và ngụy tạo bởi ý chí của chính họ. Những hành động đó hoàn toàn là giả và tất cả đều là giả vờ. Trong lòng những người này không có chút kính sợ đối với Đức Chúa Trời, họ cũng không có bất kỳ đức tin thật nào nơi Đức Chúa Trời. Hơn thế nữa, họ là kẻ chẳng tin. Nếu con người không mưu cầu lẽ thật, thì họ sẽ bước đi con đường dạng này, và họ sẽ trở thành những người Pha-ri-si. Chẳng phải điều đó rất khủng khiếp sao? Nơi tôn giáo mà những người Pha-ri-si nhóm họp đã trở thành một khu chợ. Trong mắt Đức Chúa Trời, đây là tôn giáo; nó không phải là hội thánh của Đức Chúa Trời, cũng không phải là nơi Ngài được thờ phượng. Do đó, nếu con người không mưu cầu lẽ thật, thì cho dù họ có trang bị cho bản thân bao nhiêu câu chữ và đạo lý hời hợt về những lời phán của Đức Chúa Trời thì cũng chẳng ích gì.

– Sáu dấu chỉ của sự phát triển trong sự sống, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Sở dĩ người Pha-ri-si giả hình, và tà ác vì họ chán ghét lẽ thật nhưng lại thích tri thức, nên họ chỉ nghiên cứu Thánh Kinh và mưu cầu tri thức Thánh Kinh, mà không hề tiếp nhận lẽ thật hay lời Đức Chúa Trời. Khi đọc lời Đức Chúa Trời, họ không cầu nguyện với Ngài, cũng không tìm kiếm hay thông công về lẽ thật. Thay vào đó, họ nghiên cứu lời Đức Chúa Trời, nghiên cứu những gì Đức Chúa Trời phán và làm, qua đó biến lời Đức Chúa Trời thành một dạng lý luận, một dạng học thuyết để dạy người khác, đây gọi là nghiên cứu học thuật. Tại sao họ lại nghiên cứu học thuật? Họ đang nghiên cứu cái gì? Trong mắt họ, đây không phải là lời Đức Chúa Trời hay sự bày tỏ của Đức Chúa Trời, càng không phải là lẽ thật, mà chỉ là một loại học vấn, hoặc thậm chí có thể nói nó là tri thức thần học. Trong mắt họ, truyền bá tri thức này, học vấn này, mới là rao truyền con đường của Đức Chúa Trời, là rao truyền phúc âm – đây là cái họ gọi là truyền đạo, nhưng tất cả những gì họ truyền đạo chỉ là tri thức thần học mà thôi.

…Người Pha-ri-si xem những lý luận thần học mà họ nắm vững như là tri thức và là công cụ để đánh giá và kết tội mọi người, thậm chí còn sử dụng nó với Đức Chúa Jêsus. Đây chính là cách Đức Chúa Jêsus bị kết tội. Cách họ đánh giá và đối xử với người ta không bao giờ dựa trên thực chất của người đó, cũng không dựa trên việc liệu những điều người đó giảng có phải là lẽ thật hay không, càng không dựa trên nguồn gốc của lời người đó nói – họ chỉ dựa trên những quy định, câu chữ và đạo lý mà họ nắm vững trong Thánh Kinh Cựu Ước để đánh giá và kết tội. Mặc dù trong lòng người Pha-ri-si biết rằng những gì Đức Chúa Jêsus nói và làm không phải là phạm tội hay vi phạm luật pháp, nhưng họ vẫn muốn kết tội Ngài, bởi vì những lẽ thật Ngài bày tỏ và những dấu kỳ, phép lạ Ngài thực hiện khiến nhiều người đi theo và xưng tụng Ngài. Người Pha-ri-si ngày càng thù hận Ngài, thậm chí còn muốn diệt trừ Ngài. Họ không thừa nhận Đức Chúa Jêsus là Đấng Mê-si sẽ đến, cũng không thừa nhận lời Ngài có lẽ thật, càng không thừa nhận việc Ngài làm phù hợp với lẽ thật. Họ xét đoán Đức Chúa Jêsus là nói lời ngạo mạn và dựa vào quỷ vương Bê-ên-xê-bun mà trừ quỷ. Việc họ có thể gán những tội danh này cho Đức Chúa Jêsus cho thấy trong lòng họ thù hận Ngài đến mức nào. Vì thế, họ kịch liệt phủ nhận Đức Chúa Jêsus là do Đức Chúa Trời phái đến, phủ nhận Ngài là con của Đức Chúa Trời và là Đấng Mê-si. Ý họ là: “Đức chúa trời mà làm kiểu này sao? Nếu đức chúa trời nhập thể thì ngài phải sinh ra trong một gia tộc danh giá, phải nhận sự dạy dỗ từ các thầy thông giáo và từ người Pha-ri-si. Ngài phải nghiên cứu Thánh Kinh một cách hệ thống, nắm vững tri thức Thánh Kinh và có đủ toàn bộ tri thức Thánh Kinh, thì mới có thể mang danh ‘đức chúa trời nhập thể’”. Nhưng Đức Chúa Jêsus không có tri thức này, nên họ kết tội Ngài, nói rằng: “Thứ nhất, ngài không đủ tư cách như thế, nên ngài không thể là đức chúa trời được. Thứ hai, không có tri thức Thánh Kinh này, ngài không làm được công tác của đức chúa trời, càng không thể là đức chúa trời. Thứ ba, ngài không được công tác ngoài đền thờ – hiện nay ngài không làm việc trong đền thờ, mà luôn ở giữa những kẻ có tội, công tác ngài làm ở ngoài phạm vi của Thánh Kinh, nên ngài càng không thể là đức chúa trời”. Cơ sở kết tội của họ đến từ đâu? Từ Thánh Kinh, từ trí óc của con người, và từ sự giáo dục thần học mà họ nhận được. Bởi vì người Pha-ri-si chứa đầy những quan niệm, tưởng tượng và tri thức, nên họ cho rằng tri thức này là đúng đắn, là lẽ thật, là căn cứ, và Đức Chúa Trời không khi nào có thể công tác trái với những điều này. Họ có tìm kiếm lẽ thật không? Không. Họ tìm kiếm điều gì? Một đức chúa trời siêu nhiên hiện ra dưới dạng linh thể. Vì thế, họ dùng quan niệm, tưởng tượng và tri thức của con người mà quy định công tác của Đức Chúa Trời, phủ nhận công tác của Đức Chúa Trời, đánh giá Đức Chúa Trời đúng hay sai. Làm như vậy thì kết quả cuối cùng là gì? Họ không những kết tội công tác của Đức Chúa Trời, mà còn đóng đinh Đức Chúa Trời nhập thể lên thập tự giá. Đây chính là hậu quả của việc họ sử dụng những quan niệm, tưởng tượng và tri thức của mình để đánh giá Đức Chúa Trời, cũng chính là chỗ tà ác của họ.

– Mục 7. Họ tà ác, nham hiểm và giả dối (Phần 3), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Người Pha-ri-si là những người thuyết giảng đạo lý và hô khẩu hiệu giỏi nhất. Họ từng hay đứng ở các ngã tư và hô vang: “Ôi Đức Chúa Trời vĩ đại!” hay “Đức Chúa Trời đáng tôn kính!”. Với người khác, họ trông đặc biệt sùng đạo, và chẳng làm gì trái pháp luật, nhưng Đức Chúa Trời có khen ngợi họ không? Ngài không làm vậy. Ngài kết tội họ như thế nào? Bằng cách trao cho họ danh hiệu: Người Pha-ri-si đạo đức giả. Thời xa xưa, người Pha-ri-si từng là một tầng lớp đáng kính tại Y-sơ-ra-ên, vậy thì tại sao cái tên đó giờ đây lại trở thành một cái mác? Điều này là do người Pha-ri-si đã trở thành đại diện của một kiểu người. Đặc điểm của kiểu người này là gì? Họ rất khéo léo trong việc giả tạo, trang trí, giả vờ; họ tỏ vẻ cao quý, thánh khiết, chính trực vô cùng, lại quang minh chính đại, và những khẩu hiệu mà họ hô nghe thì hay, nhưng hóa ra, họ không thực hành lẽ thật một chút nào. Họ có hành vi nào tốt? Họ đọc Kinh Thánh và thuyết giảng; họ dạy người khác tuân thủ luật pháp và các quy định, và không chống lại Đức Chúa Trời. Đây đều là hành vi tốt. Mọi điều họ nói nghe đều hay, tuy nhiên, khi người khác quay lưng lại, họ bí mật ăn cắp những của lễ. Đức Chúa Jêsus phán họ “lọc con ruồi nhỏ mà nuốt con lạc đà” (Ma-thi-ơ 23:24). Điều này có nghĩa là mọi hành vi của họ có vẻ tốt ở bên ngoài – họ hô khẩu hiệu một cách phô trương, họ nói những lý thuyết cao cả và lời của họ nghe có vẻ dễ chịu, nhưng hành động của họ là một mớ hỗn độn, và hoàn toàn chống lại Đức Chúa Trời. Hành vi bên ngoài của họ đều là giả vờ, tất thảy đều là lừa lọc; trong lòng họ, họ không có chút tình yêu nào cho lẽ thật, cũng không có chút tình yêu nào cho những điều tích cực. Họ chán ghét lẽ thật, chán ghét những điều tích cực, và chán ghét tất cả những gì đến từ Đức Chúa Trời. Vậy họ yêu gì? Họ có yêu sự công bằng và công chính không? (Không.) Làm sao ngươi có thể nói họ không yêu những thứ này? (Đức Chúa Jêsus đã truyền bá phúc âm của thiên quốc, điều mà họ không chỉ không chịu chấp nhận, mà còn kết tội.) Nếu họ không kết tội, liệu người ta có thể nhận ra không? Không. Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Jêsus đã tỏ lộ tất cả người Pha-ri-si, và cũng chính nhờ sự kết tội và chống lại Đức Chúa Jêsus mà người khác nhìn thấy được sự đạo đức giả của họ. Nếu không nhờ sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Jêsus, thì sẽ không có ai nhìn thấu người Pha-ri-si, và nếu người ta chỉ nhìn vào cách hành xử bên ngoài của người Pha-ri-si, thì thậm chí người ta sẽ còn ghen tị với họ. Người Pha-ri-si đã dùng những hành vi đạo đức giả để lừa gạt sự tín nhiệm của người khác, đó có phải là giả tạo, gian dối hay không? Những con người giả dối như vậy liệu có thể yêu lẽ thật không? Nhất định là không. Mục đích của họ đằng sau lối hành xử tốt đẹp là gì? Một mặt là để lừa bịp người khác, mặt khác là để mê hoặc và lôi kéo người khác, khiến người ta đánh giá cao họ, sùng bái họ và cuối cùng, họ muốn được tưởng thưởng. Quả là một cú lừa lớn! Thủ đoạn của họ có phải là quá tài tình không? Những con người như vậy liệu có yêu sự công bằng và công chính không? Chắc chắn là không. Cái họ yêu là địa vị và danh lợi, cái họ muốn là phần thưởng và vương miện. Họ chưa bao giờ thực hành lời Đức Chúa Trời dạy con người, và họ chưa bao giờ sống và thể hiện ra một chút thực tế lẽ thật nào. Toàn bộ đều được ngụy trang bằng những hành vi tốt, dùng thói đạo đức giả để lừa bịp và lôi kéo người khác, củng cố địa vị và danh tiếng của mình, sau đó dùng chính những điều này để vơ vét vốn liếng và kiếm miếng ăn. Việc đó không đê hèn sao? Từ toàn bộ lối hành xử này của họ, ngươi có thể thấy rằng, thực chất của họ không yêu lẽ thật, bởi họ chưa từng thực hành lẽ thật. Từ sự việc nào có thể thấy họ chưa từng thực hành lẽ thật? Sự việc quan trọng nhất là: Đức Chúa Jêsus đến để thực hiện công tác cứu chuộc, toàn bộ lời Đức Chúa Jêsus nói là lẽ thật và có thẩm quyền, vậy mà người Pha-ri-si đã đối đãi Ngài như thế nào? Mặc dù họ thừa nhận rằng lời Đức Chúa Jêsus có thẩm quyền và quyền năng, nhưng họ không chỉ không chịu chấp nhận, mà còn kết tội và báng bổ lời Ngài. Thế là thế nào? Đó là vì họ không yêu lẽ thật, và trong lòng họ còn chán ghét lẽ thật, thù hận lẽ thật. Họ thừa nhận rằng mọi điều Đức Chúa Jêsus nói đều là đúng, rằng lời Ngài có thẩm quyền và quyền năng, rằng Ngài không có gì sai, và họ không hề bắt thóp được gì ở Ngài. Nhưng họ muốn kết tội Đức Chúa Jêsus, vì vậy họ đã bàn bạc và âm mưu: “Hãy đóng đinh Ngài. Có Ngài thì không có chúng ta, có chúng ta thì không có Ngài”, và người Pha-ri-si đã trở thành kẻ chống đối Đức Chúa Jêsus như vậy đấy. Lúc đó không một ai hiểu lẽ thật, và không ai nhận ra được Đức Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời nhập thể. Tuy nhiên, nhìn từ góc độ của con người, Đức Chúa Jêsus đã bày tỏ nhiều lẽ thật, loại trừ ma quỷ và trị bệnh cho con người. Ngài đã tạo ra nhiều phép màu, cho 5.000 người ăn no bằng năm cái bánh và hai con cá, làm biết bao việc tốt lành, và ban rất nhiều ân điển cho con người. Có rất ít người tốt và công chính như vậy, vậy thì tại sao người Pha-ri-si lại muốn kết tội Đức Chúa Jêsus? Tại sao họ kiên quyết đóng đinh Ngài? Việc họ thà thả tội phạm còn hơn là thả Đức Chúa Jêsus ra cho thấy người Pha-ri-si trong thế giới tôn giáo xấu xa và hiểm độc đến mức nào. Họ thật tàn ác! Sự khác biệt giữa bộ mặt tà ác mà người Pha-ri-si bộc lộ và sự lương thiện giả tạo bên ngoài của họ là quá lớn, đến mức nhiều người không thể nhìn rõ đâu là thật và đâu là giả, thế nhưng sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Jêsus đã tỏ lộ tất cả. Người Pha-ri-si thường che đậy bản thân rất tốt và xuất hiện với vẻ ngoài vô cùng ngoan đạo, đến nỗi không ai có thể hình dung ra cảnh họ chống lại và hành hạ Đức Chúa Jêsus tàn nhẫn đến thế. Nếu thực tế không được tỏ lộ, thì chẳng ai có thể nhìn thấu chúng. Sự bày tỏ lẽ thật của Đức Chúa Trời nhập thể tiết lộ rất nhiều điều về con người!

– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Cũng có một số người có khả năng đón nhận ánh sáng mới, nhưng các phương pháp thực hành của họ không thay đổi. Họ mang theo những quan niệm tôn giáo cũ của họ khi họ mong muốn lĩnh hội lời Đức Chúa Trời ngày nay, vì vậy những gì họ lĩnh hội được vẫn là giáo lý nhuộm màu các quan niệm tôn giáo; họ không đón nhận được ánh sáng ngày nay một cách hoàn toàn. Kết quả là, những thực hành của họ bị nhơ bẩn; đó là những thực hành cũ trong vỏ bọc mới. Dù họ có thể thực hành tốt như thế nào, họ vẫn là những kẻ đạo đức giả. Đức Chúa Trời dẫn dắt mọi người làm những điều mới mẻ mỗi ngày, yêu cầu mỗi ngày họ có được sự thông sáng và hiểu biết mới, và đòi hỏi họ không được cổ hủ và lặp đi lặp lại. Nếu ngươi đã tin vào Đức Chúa Trời trong nhiều năm, nhưng các phương pháp thực hành của ngươi vẫn không thay đổi gì cả, và nếu ngươi vẫn sốt sắng và bận rộn về các vấn đề bên ngoài, nhưng không tĩnh tâm để mang đến trước Đức Chúa Trời nhằm vui hưởng lời Ngài, thì ngươi sẽ chẳng thu được gì. Khi nói đến việc chấp nhận công tác mới của Đức Chúa Trời, nếu ngươi không lên kế hoạch khác, không bắt tay vào thực hành theo cách mới và không theo đuổi bất cứ sự hiểu biết mới nào, mà thay vào đó bám lấy điều cũ kỹ và chỉ đón nhận ánh sáng mới hạn chế nào đó, không thay đổi cách ngươi thực hành, thì những người như ngươi chỉ ở trong dòng chảy này trên danh nghĩa mà thôi; trong thực tế, họ là những người Pha-ri-si tôn giáo bên ngoài dòng chảy của Đức Thánh Linh.

– Về Đời Sống Thuộc Linh Bình thường, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời

Một số người rất hay thu hút sự chú ý đến bản thân. Trong sự hiện diện của anh chị em mình, họ có thể nói mình mắc nợ Đức Chúa Trời, nhưng sau lưng, họ không thực hành lẽ thật và hành động hoàn toàn khác. Những người này chẳng phải là những người Pha-ri-si sùng đạo sao? Một người thực sự yêu mến Đức Chúa Trời và sở hữu lẽ thật là một người trung thành với Đức Chúa Trời nhưng không khoe khoang ra bên ngoài như thế. Một người như vậy sẵn sàng thực hành lẽ thật khi những tình huống phát sinh, và không nói hay hành động theo cách đi ngược lại lương tâm họ. Loại người này thể hiện sự khôn ngoan khi những vấn đề phát sinh, và có nguyên tắc trong việc làm của mình bất kể hoàn cảnh nào. Kiểu người này có thể dâng sự phục vụ thật. Có một số người chỉ thường nói lời môi miệng về sự mắc nợ của họ với Đức Chúa Trời; họ thường dành cả ngày cau mày lo lắng, giả vờ tạo dáng và giả vờ đáng thương. Đáng khinh làm sao! Nếu ngươi hỏi họ: “Anh / chị có thể nói tôi nghe anh / chị mắc nợ Đức Chúa Trời như thế nào không?” thì họ sẽ cứng họng. Nếu ngươi trung thành với Đức Chúa Trời, thì đừng nói chuyện ra bên ngoài về việc đó; mà thay vào đó, hãy thể hiện sự yêu mến của ngươi dành cho Đức Chúa Trời bằng cách thực hành thực sự, và cầu nguyện với Đức Chúa Trời bằng một tấm lòng thật. Những kẻ chỉ đối phó với Đức Chúa Trời bằng lời và hời hợt, tất cả đều là những kẻ đạo đức giả! Vài người nói về việc mắc nợ Đức Chúa Trời mỗi khi họ cầu nguyện, và bắt đầu khóc lóc mỗi khi họ cầu nguyện, ngay cả khi không được Đức Thánh Linh cảm thúc. Những người như thế này bị ám ảnh bởi những nghi thức tôn giáo và quan niệm; họ sống theo những nghi thức và quan niệm như vậy, luôn luôn tin rằng những hành động đó làm hài lòng Đức Chúa Trời và rằng Đức Chúa Trời chiếu cố sự ngoan đạo bề ngoài hay những giọt nước mắt buồn đau. Có gì tốt đẹp ở những người ngu ngốc như vậy chứ? Để thể hiện sự khiêm nhường, vài người giả vờ hòa nhã khi nói chuyện trước mặt người khác. Vài người cố tình hạ mình trước mặt người khác, hành xử như những chú cừu không có chút sức mạnh nào. Đây có phải là cung cách thích hợp với dân sự của vương quốc không? Dân sự của vương quốc nên hoạt bát và tự do, trung thực và cởi mở, lương thiện và đáng mến, và sống trong một trạng thái tự do. Họ phải có tính chính trực và phẩm giá và có khả năng đứng ra làm chứng bất cứ nơi đâu họ đến; những người như vậy được yêu mến bởi cả Đức Chúa Trời và con người. Những ai là người mới trong đức tin có quá nhiều sự thực hành bề ngoài; trước tiên họ phải trải qua một giai đoạn được tỉa sửa và bị phá vỡ. Những người có đức tin vào Đức Chúa Trời ở trong sâu thẳm thì không thể phân biệt được với những người khác ở bề ngoài, nhưng những hành động và việc làm của họ thì đáng khen ngợi. Chỉ những người như vậy mới được coi là sống thể hiện ra lời Đức Chúa Trời. Nếu ngươi giảng Phúc Âm mỗi ngày cho những người khác nhau trong nỗ lực đem họ đến sự cứu rỗi, nhưng cuối cùng vẫn đang sống theo các quy tắc và giáo lý, thì ngươi không thể đem lại vinh hiển cho Đức Chúa Trời. Những người như vậy là những nhân vật tôn giáo, cũng như là những kẻ đạo đức giả. Bất cứ khi nào những người sùng đạo tụ họp, họ có thể hỏi: “Chị à, dạo này chị thế nào?” Chị ấy có thể trả lời: “Tôi cảm thấy tôi nợ Đức Chúa Trời, và rằng tôi không thể thỏa mãn tâm ý của Đức Chúa Trời”. Người khác có thể nói: “Tôi cũng cảm thấy mắc nợ Đức Chúa Trời và rằng mình không thể làm Đức Chúa Trời hài lòng”. Chỉ riêng những câu từ này thôi cũng đã thể hiện những điều hèn hạ sâu thẳm trong lòng họ; những lời như vậy là đáng ghê tởm nhất, và cực kỳ gớm ghiếc. Bản tính của những người như vậy là đối lập với Đức Chúa Trời. Những người tập trung vào hiện thực thì trao đổi bất kỳ điều gì trong tâm trí họ, và mở lòng trong sự thông công. Họ không làm một việc gì giả dối, cũng không thể hiện những phép lịch sự như vậy hay những lời khách sáo trống rỗng. Họ luôn thẳng thắn, và không tuân theo những quy tắc thế tục. Một vài người có khuynh hướng thể hiện ra ngoài, thậm chí đến mức hoàn toàn thiếu ý thức. Khi một ai đó ca hát, họ bắt đầu nhảy múa, thậm chí không nhận ra rằng cơm trong nồi của họ đã cháy khét. Những người như vậy không ngoan đạo hay đáng kính, và họ quá phù phiếm. Toàn bộ những điều này là biểu hiện của việc thiếu sự thực tế. Khi một vài người thông công về các vấn đề của đời sống tâm linh, dù họ không nói đến việc nợ bất cứ điều gì với Đức Chúa Trời, họ vẫn giữ một tình yêu thực sự dành cho Đức Chúa Trời ở sâu thẳm. Cảm giác mắc nợ Đức Chúa Trời của ngươi không liên quan gì đến người khác; ngươi mắc nợ Đức Chúa Trời, chứ không mắc nợ nhân loại. Ngươi được lợi ích gì khi mãi nói về điều này với người khác? Ngươi phải coi trọng việc bước vào hiện thực, chứ không phải sự nhiệt thành hay thể hiện bề ngoài. Những việc làm tốt lành bề ngoài của con người đại diện cho điều gì? Chúng đại diện cho xác thịt, và thậm chí những thực hành bề ngoài tốt nhất cũng không đại diện cho đời sống; chúng chỉ thể hiện tính khí cá nhân của chính ngươi. Những thực hành bên ngoài của nhân loại không thể thỏa mãn tâm ý của Đức Chúa Trời. Ngươi liên tục nói về việc ngươi mắc nợ Đức Chúa Trời, thế nhưng ngươi không thể cung cấp cho đời sống của những người khác hay thôi thúc tấm lòng yêu kính Đức Chúa Trời của họ. Ngươi có tin rằng những hành động đó của ngươi sẽ làm Đức Chúa Trời hài lòng không? Ngươi cảm thấy rằng tâm ý của Đức Chúa Trời là muốn ngươi hành động theo cách này, và cảm thấy hành động của ngươi mang tính thuộc linh, nhưng thật ra thì tất cả chúng đều nực cười! Ngươi tin rằng những gì làm mình hài lòng và những gì ngươi sẵn lòng làm chính xác là những điều mà Đức Chúa Trời vui thích. Những điều ngươi thích có thể đại diện cho Đức Chúa Trời không? Tính cách của một người có thể đại diện cho Đức Chúa Trời không? Điều làm ngươi vừa lòng chính xác là điều Đức Chúa Trời ghê tởm, và những thói quen của ngươi là thứ Đức Chúa Trời ghét bỏ. Nếu ngươi cảm thấy mắc nợ, thì hãy đi cầu nguyện trước Đức Chúa Trời; không cần phải nói về điều đó với những người khác. Nếu ngươi không cầu nguyện trước Đức Chúa Trời, và thay vào đó liên tục thu hút sự chú ý về bản thân mình trước mắt mọi người, thì điều này có thể thỏa mãn tâm ý của Đức Chúa Trời sao? Nếu các hành động của ngươi luôn chỉ tồn tại trong vẻ bề ngoài, thì điều này nghĩa là ngươi cực kỳ vô dụng. Hạng người nào là những kẻ chỉ thực hiện những việc tốt bề ngoài và không có thực tế? Những kẻ như vậy chỉ là những người Pha-ri-si giả hình và những nhân vật tôn giáo! Nếu các ngươi không loại bỏ những thực hành bề ngoài và không thể thay đổi, thì những yếu tố đạo đức giả trong các ngươi sẽ còn tăng trưởng hơn nữa. Những yếu tố đạo đức giả của ngươi càng lớn, thì càng có nhiều sự chống đối Đức Chúa Trời. Cuối cùng thì những người như vậy chắc chắn sẽ bị đào thải!

– Trong đức tin phải tập trung vào tính hiện thực – Tham gia nghi thức tôn giáo không phải là đức tin, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời

Một số người trang bị cho mình lẽ thật chỉ để làm việc và giảng đạo, cung ứng cho người khác, chứ không phải để giải quyết những vấn đề của chính mình, càng không quan tâm đến việc đưa lẽ thật vào thực hành. Mối thông công của họ có thể là sự hiểu biết thuần khiết và phù hợp với lẽ thật, nhưng họ không soi bản thân mình vào đó, cũng không thực hành hay trải nghiệm nó. Vấn đề ở đây là gì? Họ đã thực sự tiếp nhận lẽ thật như sự sống của mình chưa? Chưa. Người ta giảng giáo lý có thuần khiết đến đâu, cũng không có nghĩa là họ đã có thực tế của lẽ thật. Để trang bị được lẽ thật, trước tiên phải tự mình bước vào nó, và khi đã hiểu thì đưa nó vào thực hành. Nếu không tập trung vào lối vào của chính mình, mà phô trương bản thân bằng cách truyền giảng lẽ thật cho người khác, thì ý định của họ sai rồi. Có rất nhiều lãnh đạo giả làm việc như vậy, họ không ngừng thông công với người khác về những lẽ thật mình hiểu, cung ứng cho những tín hữu mới, dạy người ta thực hành lẽ thật, làm tròn bổn phận của mình, không được tiêu cực. Những lời này đều đúng, tốt đẹp – thậm chí đầy yêu thương – nhưng tại sao những người nói ra chúng lại không thực hành lẽ thật? Tại sao họ không có lối vào sự sống? Đây là chuyện gì vậy? Một người như thế này có thực sự yêu lẽ thật không? Khó nói lắm. Đây là cách những người Pha-ri-si của Y-sơ-ra-ên giảng giải Kinh Thánh cho người khác, nhưng bản thân họ lại không thể tuân giữ các điều răn của Đức Chúa Trời. Khi Đức Chúa Jêsus xuất hiện và làm công tác, họ nghe tiếng Đức Chúa Trời nhưng lại chống đối Chúa. Họ đã đóng đinh Đức Chúa Jêsus vào cây thập tự và bị Đức Chúa Trời rủa sả. Do đó, tất cả những ai không tiếp nhận hay thực hành lẽ thật đều sẽ bị Đức Chúa Trời kết tội. Họ thật đáng thương biết bao! Nếu câu chữ và giáo lý mà họ giảng có thể giúp ích cho người khác, thì tại sao lại không thể giúp ích cho chính họ? Chúng ta nên gọi một người như vậy là kẻ giả hình không có thực tế. Họ cung ứng cho người khác các câu chữ của lẽ thật, họ bắt những người khác thực hành nó, nhưng bản thân họ lại không thực hành một chút nào. Chẳng phải một người như vậy thật trơ trẽn sao? Họ không có thực tế của lẽ thật, ấy thế mà khi giảng những câu chữ và giáo lý cho người khác, họ lại giả vờ mình có. Chẳng phải đây là cố ý mê hoặc và hãm hại người khác sao? Nếu một người như vậy bị vạch trần và đào thải, họ chỉ có thể trách bản thân mình. Họ không đáng được thương hại.

– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Trích đoạn phim liên quan

Tại sao tai ương lại xảy đến với người Pha-ri-si giả hình?

Trước:  f. Cách để phân biệt giữa có công tác của tà linh và bị tà linh ám

Tiếp theo:  b. Tại sao Đức Chúa Jêsus đã rủa sả những người Pha-ri-si, và thực chất của những người Pha-ri-si là gì

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ Chức trách của lãnh đạo và người làm công Về việc mưu cầu lẽ thật Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời Hằng Ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con Và Hát Những Bài Ca Mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 6) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 7) Tôi Đã Quay Về Với Đức Chúa Trời Toàn Năng Như Thế Nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Connect with us on Messenger