48. Cái giá của đạo đức giả
Tháng 6 năm 2021, tôi được bầu làm lãnh đạo hội thánh. Thật ra lúc đó tôi khá bất ngờ, vì mình còn khá trẻ so với những lãnh đạo khác, và vì lối vào sự sống của tôi khá nông cạn, nên không biết mình có thể đảm nhiệm bổn phận này được không. Nhưng khi thấy nhiều anh chị em bầu chọn cho mình, tôi cảm thấy mọi người đều tán thành mình, nên đã tiếp nhận bổn phận này. Tôi tích cực trang bị các nguyên tắc lẽ thật cho bản thân, gặp vấn đề không hiểu thì kịp thời tìm người khác nhờ giúp đỡ. Dần dần, tôi cũng nắm bắt được tốt hơn cách làm công tác hội thánh. Một ngày nọ, người chị em làm việc cùng tôi nói rằng: “Lãnh đạo cấp trên nói chị là người cầu tiến, có thể chủ động vượt qua khó khăn, thật là tốt”. Nghe những lời này, tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ lại nhận được lời khen này từ lãnh đạo. Dường như trong mắt họ, tôi là người mưu cầu lẽ thật và luôn hướng về phía trước. Tôi hạ quyết tâm tiếp tục nỗ lực hết mình. Nhưng chẳng bao lâu sau, công việc tôi làm liên tiếp xảy ra vấn đề. Những người phụ trách mà tôi chọn không làm được công tác thực tế, tôi cũng không liên tục theo sát hay giám sát công việc của họ, khiến công tác bị tổn thất nghiêm trọng. Lãnh đạo đã tỉa sửa tôi vì làm bổn phận mà thiếu trách nhiệm, gọi tôi là kẻ chỉ biết làm việc giấy tờ mà không bảo vệ công tác của hội thánh. Tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm vì sự lơ là của mình, lo lắng không biết lãnh đạo sẽ nghĩ gì về mình, liệu anh ấy có cho rằng tôi không tuân theo các nguyên tắc khi chọn nhân sự, và cách chức tôi vì không phù hợp làm lãnh đạo không? Nếu bị cách chức thật, anh chị em sẽ nghĩ sao về tôi? Liệu họ có nói rằng họ đã sai khi bầu tôi làm lãnh đạo không? Tôi cảm thấy thực sự chán nản. Tôi nghĩ về việc lãnh đạo gọi tôi là kẻ chỉ biết làm việc giấy tờ, không có trách nhiệm với bổn phận. Tôi không muốn bị mang tiếng như vậy, nên tôi nghĩ, nếu mình làm tốt hơn trong thời gian tới, thì có lẽ lãnh đạo sẽ thay đổi đánh giá về tôi, còn anh chị em sẽ càng tôn trọng tôi hơn. Có thể họ sẽ nói rằng, ngay cả khi bị tỉa sửa, thay vì chìm đắm trong tiêu cực, tôi vẫn tiếp tục thực hiện bổn phận một cách bình thường, điều này cho thấy tôi là người mưu cầu lẽ thật. Bằng cách này, danh tiếng về sự cầu tiến và lòng nhiệt huyết của tôi sẽ được bảo vệ. Nghĩ vậy, tôi cố gắng khắc phục các vấn đề trong công việc nhanh nhất có thể.
Sau đó, lãnh đạo cấp trên thường xuyên hỏi han về công việc của tôi, nhưng tôi lại không làm việc thẳng thắn như trước đây. Thay vì nhanh chóng tìm đến lãnh đạo khi gặp khó khăn hay vướng mắc, thì giờ đây tôi lại sợ lãnh đạo sẽ phát hiện thêm những điểm mình làm chưa đúng. Có lần, chúng tôi cần tìm người phụ trách công việc hành chính. Ban đầu tôi nghĩ đến chị Vương Kha, một người khá giỏi trong việc xử lý công việc hành chính, có thể bảo vệ lợi ích của hội thánh khi có sự việc xảy ra, sẵn sàng vất vả làm bổn phận mà không sợ mệt mỏi. Nhưng tôi lại nhớ ra trước đây khi làm người phụ trách, chị ấy từng bị cách chức vì tâm tính kiêu ngạo, không thể làm việc với người khác. Nếu đề bạt chị ấy một lần nữa, và chị vẫn cư xử như vậy, liệu lãnh đạo có cho rằng tôi thiếu sáng suốt, chỉ nhìn mọi người qua vẻ bề ngoài không? Tôi vẫn do dự về việc liệu Vương Kha có thể đảm nhận vai trò phụ trách một lần nữa không, nhưng lại quá sợ hãi, không dám tìm đến lãnh đạo xin chỉ dẫn, khiến cho việc chọn người phụ trách cứ mãi không xong. Ngoài ra còn có vấn đề liên quan đến lãnh đạo hội thánh Trương Đan. Sáu anh chị em đã cùng tố cáo chị ấy là người đặc biệt kiêu ngạo, lợi dụng chức vụ của mình để dạy dỗ và đàn áp mọi người. Tôi liền tìm các trưởng nhóm và người phụ trách để tìm hiểu tình hình. Tôi phát hiện ra Trương Đan quả thực rất kiêu ngạo và thích dạy bảo người khác, nhưng cũng có người nói chị ấy làm vậy là vì anh chị em đã vi phạm nguyên tắc. Những ý kiến trái ngược này khiến tôi không thể nhìn nhận thấu đáo sự việc. Tôi định tìm đến lãnh đạo cấp trên xin chỉ dẫn, nhưng lại nghĩ về những sai lầm liên tiếp của mình trong việc phân định con người dù lãnh đạo đã thông công với tôi nhiều nguyên tắc, nhưng giờ đây khi đối mặt với tình huống này, tôi vẫn không thể phân định được. Tôi tự hỏi liệu lãnh đạo có nghĩ rằng tôi không đủ tố chất, không thể hiểu các nguyên tắc dù được thông công bao nhiêu đi chăng nữa, và không phù hợp làm lãnh đạo không? Tôi chần chừ, nghĩ rằng mình nên quan sát thêm, chờ đến khi hiểu rõ mới cách chức Trương Đan.
Một ngày nọ, lãnh đạo phát hiện vấn đề trong việc chọn người phụ trách công việc hành chính, và thông công với tôi về nguyên tắc xử lý những vấn đề này. Lãnh đạo nói: “Một người từng bị cách chức không có nghĩa là không thể làm người phụ trách được nữa, mà phụ thuộc vào sự ăn năn của người đó. Hơn nữa, chọn người phụ trách công việc hành chính không giống với chọn lãnh đạo hội thánh. Điều quan trọng không phải là người đó có mưu cầu lẽ thật hay không, mà là họ có phù hợp để bảo vệ công tác hội thánh hay không. Ngoài ra, nếu đa số đánh giá họ có năng lực trong lĩnh vực này thì họ có thể thực hành. Nếu vẫn chưa yên tâm, chị có thể để họ hợp tác cùng anh chị em khác”. Sau khi thông công, lãnh đạo cũng tỉa sửa tôi vì trì hoãn vấn đề này quá lâu mà không tìm cách giải quyết, nói tôi quá ích kỷ, không bảo vệ công tác của hội thánh. Tôi không ngờ rằng mình càng cố giả vờ, che đậy mọi thứ, thì lại càng bộc lộ nhiều vấn đề. Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu chú ý hơn đến giọng điệu và biểu cảm của mọi người. Khi lãnh đạo nói chuyện với tôi, tôi cố đoán qua giọng điệu của anh ấy xem liệu ấn tượng về tôi có phải đang xấu đi, liệu có phải anh ấy đang đánh giá sự phù hợp của tôi ở vị trí lãnh đạo, và liệu anh ấy có ngừng giao trách nhiệm cho tôi hay không. Thật bất ngờ, một tháng sau, lãnh đạo sắp xếp cho tôi phụ trách công việc làm video. Tôi nghĩ: “Nếu lần này mình làm không tốt, có thể sẽ bị cách chức thật. Mình phải nắm lấy cơ hội này và làm thật tốt”. Nhưng tôi lại không quen công việc làm video, gặp vấn đề cũng không biết cách giải quyết. Khi lãnh đạo hỏi về tình hình công việc, tôi rất lo lắng, sợ anh ấy phát hiện tôi có chỗ làm chưa tốt. Vì vậy, khi báo cáo công việc, tôi chỉ nói về những tin tốt, tránh những tin xấu, nhấn mạnh những chỗ có tiến triển, còn những phần không tiến triển thì tôi nói đang cố gắng tìm cách. Thời gian đó tôi cảm thấy áp lực vô cùng. Đã có lúc tôi nghĩ đến việc thú nhận với lãnh đạo rằng mình không thể đảm đương được công việc, nhưng lại sợ nếu nói ra thì tôi sẽ mãi mãi mất đi phẩm chất duy nhất có thể cứu chuộc mình, đó là sự cầu tiến. Chẳng mấy chốc, sáu tháng đã trôi qua, công việc lẽ ra chỉ mất một tháng để hoàn thành lại bị trì hoãn đến nửa năm. Tình trạng của tôi càng ngày càng tệ. Khi ăn uống lời Đức Chúa Trời, tôi không nhận được sự soi sáng nào và luôn buồn ngủ, những lời cầu nguyện của tôi cảm giác như không kết nối được với Ngài. Tôi lúc nào cũng cảm thấy một nỗi lo âu và bất an trong lòng.
Trong một lần chất vấn tôi sâu thêm, lãnh đạo đã phát hiện ra các vấn đề này và cách chức tôi. Anh ấy nói: “Chị không mưu cầu lẽ thật, lại quá tự phụ. Chị muốn làm bổn phận một mình, không bao giờ tìm kiếm hay hỏi ý kiến người khác. Chị quá đặt nặng danh tiếng và địa vị của bản thân rồi! Dựa trên những hành vi liên tục xuất hiện này, chị không thể tiếp tục làm lãnh đạo được nữa”. Khoảnh khắc bị cách chức, tôi hiểu rõ rằng đó là tâm tính công chính của Đức Chúa Trời, và tôi chỉ có thể trách bản thân mình. Chẳng bao lâu sau, tôi biết được chị Trương Đan đã làm loạn trong hội thánh, lôi kéo bè phái, ai không nghe lời chị thì bị đàn áp, dày vò. Hội thánh rơi vào tình trạng hỗn loạn, mọi người trở nên vô tổ chức, cuối cùng chị Trương Đan cũng bị cô lập vì nhân tính độc ác của mình. Đối mặt với kết quả này, lòng tôi vô cùng bất an. Chính vì tôi không nhìn thấu vấn đề của chị ấy, không kịp thời tìm kiếm hướng dẫn, nên đã để một kẻ ác ở vị trí lãnh đạo, gây hại cho anh chị em trong thời gian dài, làm nhiễu loạn nghiêm trọng công tác hội thánh. Phản tỉnh về việc tôi thực hiện bổn phận kém cỏi thế nào, lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi, không còn mặt mũi nào đối diện với các anh chị em. Tôi liên tục tự hỏi: Tại sao mình lại đi đến bước đường này? Tôi quỳ gối cầu nguyện trước Đức Chúa Trời, xin Ngài khai sáng và dẫn dắt, để tôi có thể thật sự phản tỉnh và hiểu rõ mọi việc mình đã làm.
Sau đó, khi đọc lời Đức Chúa Trời, tôi mới bắt đầu hiểu phần nào tình trạng của mình. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Nếu là lãnh đạo hay người làm công, các ngươi có sợ nhà Đức Chúa Trời hỏi han và giám sát công tác của mình không? Các ngươi có sợ nhà Đức Chúa Trời sẽ phát hiện ra những thiếu sót và sai lệch trong công tác của các ngươi và tỉa sửa các ngươi không? Các ngươi có sợ sau khi Bề trên nắm rõ tố chất và vóc giạc thực sự của các ngươi, thì sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt khác và không đề bạt các ngươi không? Nếu ngươi có những nỗi sợ này, thì chứng tỏ ý định của ngươi không phải vì công tác của hội thánh, ngươi đang làm việc vì địa vị và danh tiếng, và điều này chứng tỏ rằng ngươi có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu ngươi có tâm tính của một kẻ địch lại Đấng Christ, thì ngươi có thể bước đi con đường của những kẻ địch lại Đấng Christ, và có thể làm mọi việc ác của những kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu trong lòng ngươi không sợ nhà Đức Chúa Trời giám sát công tác của ngươi, và bất kể Bề trên hỏi han hay tìm hiểu điều gì, ngươi đều có thể phản ánh vấn đề một cách chân thực, không hề giấu giếm, và biết gì nói đó, thì dù cho những gì ngươi nói là đúng hay sai, cho dù ngươi bộc lộ sự bại hoại nào – ngay cả khi ngươi bộc lộ tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ – ngươi cũng sẽ tuyệt đối không bị xác định tính chất là một kẻ địch lại Đấng Christ. Điều quan trọng là liệu ngươi có thể nhận biết tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ trong mình hay không, và liệu ngươi có thể tìm kiếm lẽ thật để giải quyết vấn đề này hay không. Nếu ngươi là người tiếp nhận lẽ thật thì tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ trong ngươi có thể được giải quyết. Nếu ngươi biết rõ rằng ngươi có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ, ấy thế mà không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết nó, xuất hiện vấn đề thì che đậy và lừa dối, đùn đẩy trách nhiệm, khi bị tỉa sửa còn không tiếp nhận lẽ thật, thì đây là một vấn đề nghiêm trọng, và ngươi không khác gì một kẻ địch lại Đấng Christ. Biết rằng mình có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ, tại sao ngươi không dám đối mặt với nó? Tại sao ngươi không thể tiếp cận nó một cách thẳng thắn và nói: ‘Nếu Bề trên hỏi về công tác của tôi, tôi biết gì sẽ nói nấy, ngay cả khi những việc xấu tôi đã làm bị đưa ra ánh sáng, Bề trên biết chuyện thì không còn dùng tôi nữa, và tôi mất địa vị, thì tôi vẫn sẽ nói rõ những gì mình phải nói’? Ngươi mà sợ bị nhà Đức Chúa Trời giám sát và hỏi han về công tác của mình thì chứng tỏ ngươi trân quý địa vị của mình hơn lẽ thật. Chẳng phải đây là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ sao? Yêu thích địa vị hơn hết thảy, đây chính là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ” (Mục 8. Họ khiến người khác chỉ thuận phục họ, chứ không thuận phục lẽ thật hay Đức Chúa Trời (Phần 2), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ). Lời Đức Chúa Trời đã vạch trần tình trạng của tôi. Tôi e ngại lãnh đạo theo sát và hỏi han về công việc, chủ yếu là vì bị những mối bận tâm về danh tiếng và địa vị chi phối. Tôi sợ lãnh đạo phát hiện vấn đề trong công việc và cách chức tôi, sợ mất đi vị trí, nên khi đối mặt với những sai lệch và vấn đề trong công việc, tôi đều cố gắng hết sức để che đậy. Miễn là giữ được vị trí, tôi sẵn sàng gian dối, trì hoãn công việc. Tình yêu dành cho địa vị nhiều đến mức như vậy đã làm tôi bộc lộ tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Cảm thấy được anh chị em và lãnh đạo đánh giá tốt, nên tôi muốn thể hiện tốt ở mọi mặt để giữ được vị trí lãnh đạo. Nhưng vì làm bổn phận không có trách nhiệm, thiếu nguyên tắc trong việc chọn người, nên tôi đã bị tỉa sửa nhiều lần. Sau đó, tôi bắt đầu suy xét xem lãnh đạo có cho rằng tôi không đủ tố chất và cách chức tôi hay không, khi đó, tôi sẽ mất đi vị trí này. Đây chính là nguyên nhân sâu xa khiến tôi sợ hãi. Thế là tôi bắt đầu giả vờ và che đậy bản thân. Khi lãnh đạo theo dõi công việc và đưa ra các câu hỏi, tôi phải suy nghĩ rất kỹ trước khi trả lời, xem cách nào để lộ ra ít vấn đề nhất. Tôi báo cáo tiến độ công việc nhưng lại giấu các vấn đề tồn tại. Khi gặp phải những người hay việc không hiểu rõ, tôi cũng không tìm kiếm sự chỉ dẫn mà tiếp tục giả vờ để lãnh đạo nghĩ rằng tôi có thể xử lý và giải quyết vấn đề thực tế. Thậm chí, khi một số công việc bị đình trệ, không tiến triển, tôi vẫn giả vờ, không tìm kiếm sự chỉ dẫn, tất cả chỉ để bảo vệ địa vị của mình. Mối quan tâm về danh vọng và địa vị đã làm tôi mờ mắt, phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, khiến nhiều công việc bị chậm trễ và không thể tiến triển bình thường. Tôi nhớ đến lời Đức Chúa Trời phán rằng: “Tại sao ngươi không thể tiếp cận nó một cách thẳng thắn và nói: ‘Nếu Bề trên hỏi về công tác của tôi, tôi biết gì sẽ nói nấy, ngay cả khi những việc xấu tôi đã làm bị đưa ra ánh sáng, Bề trên biết chuyện thì không còn dùng tôi nữa, và tôi mất địa vị, thì tôi vẫn sẽ nói rõ những gì mình phải nói’? Ngươi mà sợ bị nhà Đức Chúa Trời giám sát và hỏi han về công tác của mình thì chứng tỏ ngươi trân quý địa vị của mình hơn lẽ thật. Chẳng phải đây là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ sao? Yêu thích địa vị hơn hết thảy, đây chính là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ”. Đối diện với sự phơi bày trong lời Đức Chúa Trời, tôi cảm thấy bị lên án sâu sắc. Đức Chúa Trời dạy rằng, khi báo cáo tình hình công việc, ta phải nói thật, bất kể vấn đề là gì. Cho dù mất đi địa vị, ta cũng phải nói rõ các vấn đề, không được giấu giếm, báo cáo một cách trung thực. Nhưng hành động của tôi lại hoàn toàn ngược lại. Tôi thích nói dối, giả vờ và lừa dối hơn, đánh đổi nhân cách chỉ để bảo vệ danh tiếng và địa vị của mình. Lời Đức Chúa Trời đã hoàn toàn thuyết phục được tôi, cho tôi thấy những gì mình thực sự theo đuổi và xem trọng chỉ là danh tiếng và địa vị.
Sau đó, tôi đọc được một đoạn lời khác của Đức Chúa Trời: “Loại người như kẻ địch lại Đấng Christ bẩm sinh tà ác, không có một tấm lòng trung thực, không có một tấm lòng yêu thích lẽ thật và yêu thích những điều tích cực, thường xuyên sống trong góc tối, khi làm việc thì không có thái độ trung thực, khi nói chuyện cũng không nói lời thật thà, họ luôn có một tấm lòng tà ác và giả dối đối với người khác và đối với Đức Chúa Trời. Họ muốn lừa gạt người khác và đồng thời cũng muốn lừa gạt Đức Chúa Trời, không tiếp nhận sự giám sát của người khác, càng không tiếp nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời. … Sau khi loại người này có địa vị thì hành động của họ giữa con người sẽ càng kín đáo hơn. Họ muốn bảo vệ dã tâm và danh vọng của mình, bảo vệ thể diện và danh tiếng của mình, bảo vệ địa vị và tôn nghiêm của mình, v.v.. Vì vậy, họ không muốn nói thật về cách hành động hay động cơ cho hành động của mình. Cho dù bản thân họ có làm sai, bộc lộ ra tâm tính bại hoại, cho dù động cơ và ý định của hành động là sai lầm, họ cũng không muốn mở lòng cho người khác biết, thường xuyên biểu hiện ra một hình tượng rất vô tội và hoàn hảo để lừa gạt anh chị em. Đối với Bề trên và Đức Chúa Trời, họ cũng chỉ nói những lời dễ nghe, thường xuyên dùng thủ đoạn lừa gạt, dùng những lời nói dối để bảo vệ mối quan hệ với Bề trên. Khi báo cáo công tác với Bề trên, khi nói chuyện với Bề trên, họ chỉ nói những lời dễ nghe, khiến người khác nghe không ra có chút sơ hở nào trong đó. Ở bên dưới họ làm gì, hội thánh xảy ra chuyện gì, trong công tác có vấn đề hay sơ sót nào, bản thân có chuyện nào không hiểu, nhìn không thấu, họ không bao giờ nói về những chuyện này, không hỏi han và cũng không tìm kiếm, cho người khác một hình tượng và một vẻ bề ngoài có thể đảm nhận công tác và có thể đảm trách đầy đủ công tác. Trong hội thánh có vấn đề gì thì họ đều không phản ánh lên trên, bất luận trong hội thánh xảy ra hỗn loạn lớn thế nào, trong công tác có sơ sót lớn thế nào, cụ thể thì họ đã làm những chuyện gì ở bên dưới, họ đều che đậy hết. Họ cố gắng không để cho Bề trên biết được chút tin tức hay phong thanh nào. Thậm chí, để che đậy tất cả mọi chân tướng này, họ đã điều chuyển những người có liên quan hay hiểu biết về sự việc đi đến những nơi xa. Cách làm này là sao? Hành vi này là sao? Đây có phải là biểu hiện của người mưu cầu lẽ thật không? Rất rõ ràng là không phải, đây là hành vi của ma quỷ. Chỉ cần là những chuyện có thể ảnh hưởng đến địa vị và danh tiếng của mình thì họ sẽ hết sức che đậy, lấp liếm, không muốn để người khác biết, cũng không muốn Đức Chúa Trời biết. Đây gọi là dối trên lừa dưới” (Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 11). Đức Chúa Trời mổ xẻ bản tính tà ác của kẻ địch lại Đấng Christ. Khi liên quan đến danh tiếng và địa vị của bản thân, dù đã phạm lỗi hay làm điều ác, họ vẫn tìm đủ mọi cách để giả vờ, lừa dối, khoác lên mình vẻ ngoài giả tạo trước mặt người khác. Họ dối trên lừa dưới, không hề tìm kiếm lẽ thật để giải quyết hay sửa chữa vấn đề, cũng không phản tỉnh hay ăn năn. Từ khi bị tỉa sửa, tôi bắt đầu hoài nghi rằng lãnh đạo có ấn tượng xấu về tôi. Nên sau đó, dù nói gì, làm gì, hay báo cáo gì, mối quan tâm đầu tiên của tôi là làm sao để giữ được danh tiếng và địa vị của mình. Khi không thể nhìn thấu mọi người, không biết cách xử lý đúng đắn các tình huống, thay vì tìm kiếm sự giúp đỡ hay báo cáo lãnh đạo, tôi lại phớt lờ và gác lại vấn đề, khiến công việc bị trì trệ. Khi công việc video gặp khó khăn và không biết phải tiến hành ra sao, tôi vẫn không tìm kiếm sự chỉ dẫn hay trung thực báo cáo vấn đề cũng như tình hình thực tế lên lãnh đạo. Suy nghĩ lớn nhất trong đầu tôi khi ấy là: làm lãnh đạo mà không giải quyết được các vấn đề này, mình có thể sẽ bị cách chức. Vì vậy, bất chấp tầm quan trọng của công việc, tôi tiếp tục bảo vệ danh tiếng và địa vị, dùng nhiều trò lừa dối để thể hiện mình có khả năng giải quyết được vấn đề, khiến công việc video bị trì hoãn tới sáu tháng. Thực chất, tôi đã nói dối trắng trợn, dối trên lừa dưới. Tôi thấy tâm tính mình thực sự tà ác và giả dối. Tôi nghĩ lại những kinh nghiệm làm việc trước đây của mình ở thế tục. Mỗi lần cấp trên kiểm tra công việc, đánh giá đơn vị xuất sắc, ngay khi biết được nội dung kiểm tra, chúng tôi thường làm thêm giờ để bổ sung các tài liệu giả nhằm đối phó với đợt kiểm tra, xóa bỏ mọi dấu vết về việc làm yếu kém hay những vấn đề trong báo cáo. Nhờ vậy, chúng tôi thường vượt qua các lần kiểm tra và giành được danh hiệu “Đơn vị xuất sắc”. Dưới sự ảnh hưởng của trào lưu tà ác này, mọi người không còn chú trọng vào việc nói thật hay làm thật nữa, mà họ lừa dối nhau, sử dụng mọi cách sẵn có để đạt được mục đích. Trước khi đón nhận công tác của Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt, tôi không thể phân biệt điều tích cực và tiêu cực. Tôi hòa nhập vào trào lưu tà ác của thế gian và sống mà không có hình tượng giống con người. Giờ đây, ngay cả khi đón nhận công tác của Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt suốt nhiều năm, ăn uống nhiều lời của Ngài, hiểu được một số đạo lý về cách làm người, tôi vẫn dùng sự lừa dối và vẻ ngoài giả tạo trong bổn phận để duy trì danh tiếng và địa vị của mình, chỉ báo cáo những điều tốt, bỏ qua những điều xấu, đây chính là cố ý xúc phạm, lừa dối và chống đối Đức Chúa Trời. Phản tỉnh về điều này, lòng tôi tràn ngập sợ hãi. Trước đây, khi nghe Đức Chúa Trời phơi bày hành vi của kẻ địch lại Đấng Christ, tôi luôn liên tưởng họ với những kẻ phạm nhiều điều ác, hiển nhiên là kẻ địch lại Đấng Christ, không bao giờ nghiêm túc nhận định bản thân với lời Đức Chúa Trời. Nhưng giờ đây, qua sự vạch rõ trong lời Đức Chúa Trời và sự thật được tỏ lộ, tôi thấy rõ mình mang tâm tính và hành vi của kẻ địch lại Đấng Christ. Tôi khẩn thiết cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong lòng, mong được ăn năn và thay đổi, không muốn hành xử như vậy nữa.
Sau đó, tôi đọc được một số đoạn lời Đức Chúa Trời, giúp tôi hiểu rõ hơn về vấn đề của mình và tìm được con đường thực hành. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Một số người được hội thánh đề bạt và bồi dưỡng, nhận được cơ hội tốt để được rèn luyện. Đây là chuyện tốt. Có thể nói họ đã được Đức Chúa Trời nâng đỡ và ân đãi. Vậy thì rốt cuộc họ nên thực hiện bổn phận của mình như thế nào? Nguyên tắc đầu tiên mà họ nên tuân thủ là hiểu lẽ thật. Khi không hiểu lẽ thật, họ phải tìm kiếm lẽ thật, nếu tự mình tìm kiếm mà vẫn không hiểu được thì họ có thể tìm một người hiểu lẽ thật để thông công và tìm kiếm cùng, điều này sẽ giúp giải quyết vấn đề nhanh hơn và kịp thời hơn. Nếu ngươi chỉ chú trọng vào việc tự mình đọc lời Đức Chúa Trời nhiều hơn, và suy ngẫm nhiều hơn về lời Đức Chúa Trời, đạt đến mức hiểu lẽ thật rồi từ đó giải quyết vấn đề, thì điều này là quá chậm; như câu nói: ‘Nước xa không cứu được lửa gần’. Khi nói đến lẽ thật, nếu muốn tiến bộ nhanh chóng thì ngươi buộc phải học cách phối hợp hài hòa với những người khác, đặt nhiều câu hỏi hơn và tìm kiếm nhiều hơn. Chỉ khi đó, sự sống của ngươi mới tiến bộ nhanh chóng, và ngươi mới có thể giải quyết các vấn đề kịp thời, mà không bị chậm trễ ở khoản nào cả. Bởi vì ngươi chỉ mới được đề bạt và vẫn đang trong thời gian thử việc, chứ không phải là ngươi đã thực sự hiểu lẽ thật hoặc có thực tế lẽ thật, ngươi vẫn còn chưa có vóc giạc như vậy. Vì thế, đừng tưởng rằng được đề bạt có nghĩa là ngươi có thực tế lẽ thật; không phải như vậy. Chỉ là vì ngươi mang gánh trọng trách đối với công tác và có tố chất của một lãnh đạo nên mới được chọn để đề bạt và bồi dưỡng. Ngươi nên có lý trí này. Nếu sau khi được đề bạt làm lãnh đạo hay người làm công thì ngươi bắt đầu khẳng định vị trí của mình, cảm thấy mình là người mưu cầu lẽ thật, có thực tế lẽ thật, và nếu bất kể anh chị em gặp vấn đề gì, ngươi cũng giả vờ rằng mình hiểu, giả vờ thuộc linh, thì đây là một cách làm ngu xuẩn, cùng một đức tính như của những người Pha-ri-si giả hình. Ngươi phải nói và hành động trung thực. Khi ngươi không hiểu, ngươi có thể hỏi người khác hoặc tìm kiếm câu trả lời cũng như sự thông công từ Bề trên – không có gì đáng xấu hổ trong những việc này cả. Ngay cả khi ngươi không hỏi, Bề trên vẫn sẽ biết vóc giạc thực sự của ngươi và cũng sẽ biết rằng ngươi không có thực tế lẽ thật. Tìm kiếm và thông công là những gì ngươi phải làm; đây là lý trí cần có ở nhân tính bình thường, cũng là nguyên tắc cần được tuân thủ bởi các lãnh đạo và người làm công. Làm như vậy không hề đáng xấu hổ. Nếu nghĩ rằng mình đã làm lãnh đạo mà còn không hiểu nguyên tắc, còn phải luôn hỏi người khác hoặc hỏi Bề trên, như vậy thì quá mất mặt, sợ người khác không coi mình ra gì, rồi sau đó giả vờ rằng mình hiểu tất, biết tất, giả vờ rằng mình có năng lực công tác, rằng mình có thể làm bất kỳ công tác nào của hội thánh, và không cần bất cứ ai nhắc nhở hay thông công, không cần bất cứ ai cung ứng hoặc hỗ trợ, như vậy là rất nguy hiểm. Như vậy thật quá kiêu ngạo và tự nên công chính, quá thiếu lý trí! Ngươi thậm chí không biết giới hạn của chính mình – và chẳng phải điều này khiến ngươi trở thành một kẻ hồ đồ sao? Những kẻ như vậy thực sự không đủ điều kiện để được đề bạt, bồi dưỡng bởi nhà Đức Chúa Trời, và sớm muộn gì cũng sẽ bị cách chức và đào thải” (Chức trách của lãnh đạo và người làm công (5), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công). “Còn có người nói: ‘Khi gặp khó khăn và vấn đề, trước hết chúng ta phải ngẫm nghĩ vài ngày đã. Nếu thật sự không có cách nào thì hãy phản ánh lên trên’. Lời này nghe có vẻ cũng có chút lý trí, nhưng ngươi ngẫm nghĩ mấy ngày thì có phải sẽ dễ làm chậm trễ công chuyện không? Ngươi có thể chắc chắn rằng mình ngẫm nghĩ vài ngày thì sẽ giải quyết được vấn đề không? Ngươi có thể đảm bảo rằng sẽ không làm chậm trễ công chuyện sao? Còn có người nói: ‘Nếu chúng ta phản ánh lên ngay lập tức thì liệu Bề trên có cảm thấy rằng chỉ có chút chuyện như vậy thôi mà chúng ta cũng không nhìn thấu được, liệu Bề trên có nói rằng chúng ta ngu muội và vô tri rồi tỉa sửa chúng ta không?’. Ngươi nói vậy là sai rồi. Bất luận ngươi có phản ánh vấn đề không thì việc tố chất của ngươi cao hay thấp đã rất rõ ràng rồi, Bề trên biết rõ hết rồi. Chẳng lẽ ngươi không phản ánh thì Bề trên sẽ đánh giá cao ngươi sao? Nếu ngươi phản ánh lên và không làm chậm trễ chuyện lớn thì nhà Đức Chúa Trời sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Còn nếu ngươi không phản ánh và làm chậm trễ chuyện lớn, ngươi sẽ bị truy cứu trách nhiệm trực tiếp, còn ngay lập tức bị cách chức và không bao giờ được dùng nữa. Dân được Đức Chúa Trời chọn cũng sẽ nhìn thấy sự vô tri, ngu muội của ngươi, thấy ngươi là kẻ kém trí, đồ thần kinh, họ cũng sẽ hận ngươi và mãi mãi khinh bỉ ngươi. … Bây giờ các ngươi đã có thể nhìn thấu loại vấn đề này hết chưa? Khi gặp phải vấn đề mà bản thân không biết xử lý thì phải nhanh chóng phản ánh lên nhóm quyết sách, thông công và giải quyết. Nếu nhóm quyết sách không xử lý được thì hãy nhanh chóng phản ánh lên Bề trên, đừng đắn đo này nọ mãi, có thể kịp thời giải quyết vấn đề thì mới là chuyện quan trọng nhất” (Chức trách của lãnh đạo và người làm công (7), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công). Lời của Đức Chúa Trời đã thức tỉnh tôi. Trong nhà Đức Chúa Trời, làm lãnh đạo chỉ là một cơ hội để thực hành và được bồi dưỡng. Vì vậy, khi thực hiện bổn phận, nếu gặp khó khăn hay bối rối, thì cần phối hợp, trao đổi với người khác, tìm kiếm sự giúp đỡ từ cấp trên, tránh làm trì hoãn công việc. Nếu một người luôn tự đề cao bản thân, nghĩ rằng mình được chọn làm lãnh đạo thì phải hiểu rõ nguyên tắc lẽ thật và có khả năng giải quyết vấn đề, nhưng ngay cả khi gặp vấn đề không hiểu rõ, họ lại giả vờ và không chịu tìm kiếm, thì người như vậy thật thiếu lý trí, quá bảo vệ danh tiếng và địa vị của mình, dễ làm trì hoãn công tác của hội thánh. Tôi chính là một ví dụ sống cho điều này. Tôi biết rằng mình hiểu lẽ thật còn nông cạn, còn nhiều thiếu sót, nhưng lại nghĩ rằng mình đã được chọn làm lãnh đạo thì phải hiểu rõ nguyên tắc lẽ thật hơn các anh chị em, phải có khả năng giải quyết vấn đề hơn họ, như vậy mới khiến các anh chị em tâm phục, và lãnh đạo cấp trên cũng sẽ chấp nhận tôi. Khi bám chấp vào quan niệm sai lầm này, tôi không thể ngăn được ý muốn giả vờ. Khi gặp vấn đề trong bổn phận mà không biết cách giải quyết, tôi không dám mở lời tìm kiếm giúp đỡ, sợ rằng điều đó sẽ khiến mình trông bất tài và mất mặt, nên luôn cố gắng tự mình tìm cách giải quyết. Tôi bị mắc kẹt trong vũng lầy của danh tiếng và địa vị, như thể tâm trí bị che mờ, không ngừng giả vờ và lừa dối, khiến công tác của hội thánh bị trì hoãn nghiêm trọng. Phản tỉnh về điều này, tôi đã tự tát mình mấy cái thật mạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách. Sau đó, tôi lại đọc được lời của Đức Chúa Trời: “Bất luận ngươi gặp phải lúng túng hoặc khó khăn gì trong công tác, chỉ cần chúng có thể ảnh hưởng đến việc làm bổn phận của dân được Đức Chúa Trời chọn, gây cản trở cho sự tiến triển bình thường của công tác hội thánh, thì chúng phải được giải quyết một cách kịp thời. Nếu bản thân không giải quyết được thì nên tìm vài người hiểu lẽ thật để phối hợp giải quyết, nếu như vậy mà vẫn không giải quyết được vấn đề thì ngươi bắt buộc phải phản ánh vấn đề lên Bề trên và tìm kiếm cách giải quyết. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của lãnh đạo và người làm công” (Chức trách của lãnh đạo và người làm công (7), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công). Qua lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được một nguyên tắc: trong những vấn đề liên quan đến bổn phận hay công tác của hội thánh, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chỉ cần có một vấn đề ảnh hưởng đến bổn phận của người được Đức Chúa Trời lựa chọn hoặc cản trở tiến độ công việc bình thường của hội thánh, thì cần phải được giải quyết kịp thời. Đối với những gì chưa hiểu, phải nhanh chóng tìm đến những người hiểu biết để hỏi ý kiến và tìm ra giải pháp càng sớm càng tốt. Thế nhưng, tôi luôn nghĩ rằng mình đã tìm hiểu, chủ động giải quyết các vấn đề đang gặp phải, chứ chưa bao giờ cân nhắc xem thực sự mình có giải quyết được hay không. Thậm chí, nếu có thể, tôi cũng không cân nhắc xem sẽ mất bao lâu, hoặc có làm trì hoãn công việc hay không. Tôi đã không xem xét những yếu tố này, và vô tình bỏ qua thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề. Đây không phải là thái độ hợp tác tích cực, càng không phải là thái độ dám đương đầu với khó khăn; rõ ràng đây là hành động làm việc một mình, tùy tiện, thiếu trách nhiệm với công việc làm trì hoãn nghiêm trọng công tác của hội thánh. Tôi đúng là quá ngu xuẩn và dại dột! Thực ra, việc các lãnh đạo hỏi han công việc hoặc hỏi xem chúng tôi còn gặp vấn đề gì không chính là hy vọng chúng tôi đưa ra vấn đề thực tế, tìm kiếm sự thông công. Điều này sẽ giúp chúng tôi hiểu được lẽ thật, nắm bắt các nguyên tắc, dần dần học được cách xử lý công việc thực tế. Đây là một việc tích cực! Càng nghĩ, tôi càng hối hận về những gì mình đã làm. Nếu tôi sớm nhận ra thực chất cũng như hậu quả của việc giả vờ và kịp thời thay đổi, thì đã không gây ra nhiều tổn thất cho công việc, bản thân cũng không đánh mất nhiều cơ hội đạt được lẽ thật như vậy.
Một lần, lãnh đạo giao cho tôi phụ trách công việc vẽ tranh và đã thông công với tôi nhiều lần về các nguyên tắc cũng như yêu cầu. Lúc đó tôi thấy rằng mình đã hiểu rất rõ, nhưng khi bắt tay vào làm việc thực tế, tôi nhận ra có một số chi tiết mà mình chưa hiểu, và không biết phải làm tiếp như thế nào. Tôi lại cảm thấy lo lắng. Khi lãnh đạo thông công với tôi, tôi đã khẳng định rất chắc chắn rằng mình hiểu rõ, nhưng giờ đây, khi làm công việc thực tế, tôi lại không biết mình đang làm gì. Phải làm sao đây? Tôi muốn hỏi lại lãnh đạo, nhưng lại băn khoăn, không biết lãnh đạo có nói rằng “Tôi đã thông công chi tiết như vậy và nói đi nói lại nhiều lần rồi mà chị vẫn không hiểu sao? Có vẻ như chị thực sự thiếu tố chất rồi!”. Chính vì thế mà một lần nữa, tôi lại không dám nhờ lãnh đạo giúp đỡ. Ba ngày trôi qua, tôi rất lo lắng nên đã quỳ xuống cầu nguyện với Đức Chúa Trời, bày tỏ tình trạng của mình với Ngài. Sau khi cầu nguyện, tôi nhớ lại những kinh nghiệm thất bại trước đây và nhớ đến những lời này của Đức Chúa Trời: “Bất luận ngươi gặp phải lúng túng hoặc khó khăn gì trong công tác, chỉ cần chúng có thể ảnh hưởng đến việc làm bổn phận của dân được Đức Chúa Trời chọn, gây cản trở cho sự tiến triển bình thường của công tác hội thánh, thì chúng phải được giải quyết một cách kịp thời. Nếu bản thân không giải quyết được thì nên tìm vài người hiểu lẽ thật để phối hợp giải quyết, nếu như vậy mà vẫn không giải quyết được vấn đề thì ngươi bắt buộc phải phản ánh vấn đề lên Bề trên và tìm kiếm cách giải quyết. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của lãnh đạo và người làm công” (Chức trách của lãnh đạo và người làm công (7), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công). Lời Đức Chúa Trời nhắc nhở tôi rằng, nếu tôi không nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng, thì khi thời gian trôi qua, công việc không hoàn thành đúng hạn sẽ làm chậm tiến độ. Nhận ra điều này, tôi quyết định phải thành thật. Bất kể lãnh đạo nhìn nhận tôi thế nào, tôi cũng không che giấu hay giả vờ nữa. Sau đó, tôi đã tìm đến lãnh đạo xin giúp đỡ, lãnh đạo đã thông công mọi việc với tôi một lần nữa. Vấn đề lập tức được giải quyết. Tôi dâng lời cầu nguyện cảm tạ và ca ngợi Đức Chúa Trời. Thực hành như vậy thật sự cảm thấy rất ngọt ngào và giải thoát.
Phản tỉnh về trải nghiệm này, tôi vô cùng biết ơn Đức Chúa Trời vì đã sắp đặt cho tôi trải qua nhiều hoàn cảnh như vậy. Mặc dù những hoàn cảnh này đã bộc lộ nhiều sự bại hoại của tôi, nhưng đó cũng là cơ hội tốt nhất để tôi hiểu rõ bản thân mình. Qua sự vạch trần, khai sáng, dẫn dắt từ lời của Đức Chúa Trời, giờ tôi đã hiểu rõ bản thân mình hơn, rút ra được một vài bài học, và tìm thấy con đường để hoàn thành tốt bổn phận. Từ đáy lòng tôi cảm tạ Đức Chúa Trời.