34. Lòng tốt có đại diện cho nhân tính tốt không?
Tháng 8 năm 2023, tôi phụ trách công tác văn tự trong hội thánh. Bình thường, mỗi khi anh chị em gặp khó khăn gì trong nghiệp vụ hay công tác, tôi đều kiên nhẫn chỉ dẫn và giúp đỡ. Sau mỗi lần thông công, nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người, lòng tôi rất vui và cũng thấy thỏa mãn, tôi cảm thấy mọi người khá là tán thành tôi. Sau một thời gian, tôi phát hiện chị Vương Oánh, trưởng nhóm, không có ý thức gánh trọng trách trong bổn phận và đối đãi với công tác khá lơ là. Khi kết quả công tác không tốt, chị ấy không chủ động dẫn dắt mọi người tổng kết vấn đề, lúc bình thường làm bổn phận, chị ấy chỉ toàn ra lệnh và chỉ huy người khác làm. Ngoài ra, chị ấy cũng không dồn tâm sức chọn lọc bài giảng, thường xuyên mắc lỗi ở những vấn đề đơn giản. Khi chị em cộng sự chỉ ra vấn đề cho chị ấy, miệng thì chị ấy tiếp nhận, nhưng sau đó vẫn cứ qua loa chiếu lệ. Ban đầu, thấy chị ấy còn trẻ, thời gian tin Đức Chúa Trời lại ngắn, nên tôi đã giúp đỡ và dẫn dắt chị ấy. Nhưng sau một thời gian, tôi thấy chị ấy không có chuyển biến gì nhiều. Tôi biết mình phải thông công và vạch trần vấn đề của chị ấy để chị ấy nhận thức được tính nghiêm trọng. Nhưng khi thực sự đến lúc phải vạch trần vấn đề của chị ấy thì tôi lại thấy e ngại. Tôi nghĩ: “Nếu mình nói năng nghiêm khắc quá, liệu chị ấy có nghĩ mình là người lạnh lùng vô tình, không thông cảm cho sự yếu đuối của chị ấy không? Lỡ như chị ấy kể lại với các anh chị em khác như vậy về mình, chẳng phải mọi người sẽ đều nghĩ mình không có tình yêu thương, nhân tính không tốt sao? Vậy thì sau này ai còn ủng hộ mình nữa? Hay là đừng vạch trần và tỉa sửa chị ấy nữa, cứ kiên nhẫn giúp đỡ thêm vậy”. Thế là, tôi chỉ nói sơ qua với Vương Oánh về những điểm chị ấy làm chưa tốt trong công tác, và cũng chỉ ra một vài biểu hiện qua loa chiếu lệ khi làm bổn phận của chị ấy. Vương Oánh nghe xong chỉ thừa nhận mình không có ý thức gánh trọng trách, nhưng không hề phản tỉnh hay nhận thức gì về những tổn thất mà thái độ qua loa chiếu lệ khi làm bổn phận của chị ấy đã gây ra cho công tác. Rồi chị ấy liền chuyển sang nói về chủ đề mình hứng thú, lại vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa thấy biểu hiện đó của chị ấy, tôi biết ngay lời thông công của mình chẳng hề đạt được hiệu quả. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Mình cũng đã nhắc nhở chị ấy rồi, chị ấy cũng nói sẽ xoay chuyển, vậy thì cứ quan sát thêm xem sao”. Sau đó, tôi được biết Vương Oánh làm vẫn không gánh trọng trách trong bổn phận. Trong lòng tôi khá lo lắng, nghĩ thầm lần này mình phải nghiêm khắc vạch trần vấn đề của chị ấy, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác. Trong một lần chỉ dẫn công tác, tôi đã nghiêm khắc tỉa sửa chị ấy vài câu. Thấy chị ấy cúi đầu, chau mày, vẻ mặt buồn bã, tôi lại tự hỏi liệu lời nói của mình có quá nghiêm khắc không. Tôi nghĩ thầm: “Liệu chị ấy có nghĩ mình chẳng hề có chút tình người, nói năng làm tổn thương người khác nặng nề không? Vậy thì sau này chị ấy còn có ấn tượng tốt về mình nữa không?”. Thế là, tôi vội nói vài lời an ủi, khích lệ, bảo rằng việc bị tỉa sửa cũng là chuyện tốt, đừng tiêu cực, sau này xoay chuyển là được. Nhưng sau đó, Vương Oánh làm bổn phận vẫn không gánh trọng trách, gây trì hoãn nghiêm trọng cho công tác. Cuối cùng, tôi đành phải cách chức chị ấy.
Sau khi cách chức Vương Oánh, lãnh đạo cấp trên hỏi tôi: “Trước đây chị cũng đã phát hiện vấn đề của Vương Oánh rồi, tại sao không tỉa sửa và vạch trần chị ấy? Như vậy chị ấy đã có thể xoay chuyển sớm hơn một chút, và nếu phát hiện chị ấy không hối cải thì cũng có thể cách chức sớm hơn. Chị ấy cứ qua loa chiếu lệ mãi, đã làm trì hoãn biết bao nhiêu công tác rồi!”. Nghe xong lời lãnh đạo, tôi bắt đầu phản tỉnh: “Mình đã sớm phát hiện vấn đề của Vương Oánh, cũng đã nhiều lần nhắc nhở chị ấy, nhưng lại không mổ xẻ tính chất vấn đề của chị ấy, chỉ nói qua loa vài câu cho có lệ, chẳng nghiêm túc vạch trần vấn đề. Trước đây mình cũng có biểu hiện như vậy. Tại sao khi phát hiện vấn đề của người khác, mình lại không thể chỉ ra và vạch trần, cứ sợ nói năng nghiêm khắc quá sẽ khiến người khác có ấn tượng không tốt về mình? Rốt cuộc đây là vấn đề gì vậy?”. Tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài khai sáng để tôi có thể nhận thức được vấn đề của mình.
Sau đó, tôi đọc được một đoạn lời của Đức Chúa Trời: “Có những lãnh đạo hội thánh thấy các anh chị em thực hiện bổn phận một cách qua loa chiếu lệ, nên quở trách thì lại không quở trách. Khi thấy rõ rằng lợi ích của nhà Đức Chúa Trời bị tổn hại, họ không quản, cũng không chất vấn gì, tuyệt đối không đắc tội với người khác. Thật ra họ chẳng hề quan tâm đến sự yếu đuối của người khác; mà ý định và mục đích của họ là lung lạc lòng người. Trong lòng họ biết rõ: ‘Tôi chỉ cần làm như thế này và không đắc tội với ai, mọi người sẽ cho rằng tôi là một lãnh đạo tốt. Họ sẽ có đánh giá tốt và cao về tôi. Họ sẽ tán thành và thích tôi’. Họ không quan tâm lợi ích của nhà Đức Chúa Trời bị tổn hại thế nào, lối vào sự sống của dân được Đức Chúa Trời chọn bị tổn hại ra sao, hoặc đời sống hội thánh bị quấy nhiễu đến mức nào, những lãnh đạo như vậy bám vào triết lý Sa-tan và không đắc tội với ai. Trong lòng họ không bao giờ có sự tự trách. Nhìn thấy ai đó gây gián đoạn và nhiễu loạn thì cùng lắm, họ có thể nói vài lời với người đó một cách sơ sài, rồi coi như xong chuyện. Họ sẽ không thông công về lẽ thật, cũng không chỉ ra thực chất vấn đề cho người đó, càng không mổ xẻ tình trạng của người đó, cũng không bao giờ thông công về tâm ý của Đức Chúa Trời là gì. Người ta làm chuyện sai trái gì, bộc lộ tâm tính bại hoại gì, thì lãnh đạo giả cũng không bao giờ vạch trần hay mổ xẻ. Họ không giải quyết bất kỳ vấn đề thực tế nào, mà thay vào đó họ luôn dung túng cho những cách làm sai trái và sự bộc lộ bại hoại của con người, cho dù người ta tiêu cực hay yếu đuối như thế nào, họ cũng không coi đó là vấn đề. Họ chỉ đơn thuần nói vài câu chữ và đạo lý, đưa ra vài lời khích lệ để ứng phó cho qua chuyện, cố giữ hòa khí. Kết quả là những người được Đức Chúa Trời chọn không biết cách phản tỉnh và biết mình, bộc lộ tâm tính bại hoại cũng không có cách nào giải quyết, chỉ toàn sống trong câu chữ và đạo lý, quan niệm và tưởng tượng, mà không có bất kỳ lối vào sự sống nào. Trong lòng họ còn cho rằng: ‘Lãnh đạo của chúng ta thậm chí còn thông cảm cho sự yếu đuối của chúng ta hơn cả Đức Chúa Trời. Vóc giạc của chúng ta quá nhỏ để đáp ứng yêu cầu của Đức Chúa Trời. Chúng ta chỉ cần đáp ứng yêu cầu của lãnh đạo là được rồi; khi thuận phục lãnh đạo tức là chúng ta đang thuận phục Đức Chúa Trời. Nếu một ngày nào đó Bề trên cách chức lãnh đạo của chúng ta, thì chúng ta phải nói lên tiếng lòng của mình; để giữ lại lãnh đạo của mình, không để họ bị Bề trên cách chức, chúng ta sẽ thương lượng với Bề trên và buộc họ phải đáp ứng các yêu cầu của chúng ta. Như thế chúng ta mới không có lỗi với lãnh đạo của mình’. Khi con người có những ý nghĩ này trong lòng, khi họ thiết lập mối quan hệ như thế với lãnh đạo, và trong lòng họ nảy sinh sự ỷ lại, ngưỡng mộ và sùng bái đối với lãnh đạo của mình, thì họ sẽ ngày càng tin tưởng người lãnh đạo này, và luôn muốn nghe lời của người lãnh đạo này thay vì tìm kiếm lẽ thật trong lời Đức Chúa Trời. Một lãnh đạo như vậy gần như đã thế chỗ Đức Chúa Trời trong lòng người. Nếu lãnh đạo sẵn lòng duy trì mối quan hệ như thế với dân được Đức Chúa Trời chọn, trong lòng còn cảm thấy vui thích, cho rằng dân được Đức Chúa Trời chọn phải đối đãi với họ như thế này, thế thì giữa lãnh đạo này và Phao-lô chẳng có gì khác biệt, và họ đã đặt chân lên con đường của kẻ địch lại Đấng Christ. Dân được Đức Chúa Trời chọn đã bị kẻ địch lại Đấng Christ này mê hoặc, và hoàn toàn không có sự phân định. Thực ra, lãnh đạo đó không có thực tế lẽ thật và không hề gánh trọng trách về lối vào sự sống của dân được Đức Chúa Trời chọn. Họ chỉ có thể thuyết giảng câu chữ và đạo lý, và duy trì mối quan hệ với người khác. Họ giỏi thể hiện bản thân bằng những phương thức đạo đức giả, lời nói và hành động của họ phù hợp với quan niệm của con người, và qua đó, họ mê hoặc con người. Họ không biết cách thông công về lẽ thật hay biết mình, nên không thể dẫn dắt người khác bước vào thực tế lẽ thật được. Họ chỉ làm việc vì danh vọng và địa vị, và họ chỉ nói những lời êm tai để gài bẫy con người. Họ đã đạt được kết quả khiến con người tôn sùng và ngưỡng vọng mình rồi, và họ đã làm ảnh hưởng, trì hoãn nghiêm trọng công tác của hội thánh cũng như lối vào sự sống của dân được Đức Chúa Trời chọn. Người như thế này có phải là kẻ địch lại Đấng Christ không?” (Mục 1. Họ lung lạc lòng người, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ). Đức Chúa Trời vạch rõ rằng các lãnh đạo giả khi phát hiện vấn đề trong bổn phận của anh chị em mà không vạch trần hay tỉa sửa, thì họ không quan tâm công tác bị trì hoãn bao nhiêu hay tính chất của những vấn đề đó nghiêm trọng đến mức nào. Họ chỉ nói năng một cách hời hợt và không thông công lẽ thật để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, họ còn liên tục dung túng và bao dung, khiến người khác cảm thấy họ thực sự có tình yêu thương, để người khác tán thành và ủng hộ họ. Họ làm vậy là để thu phục lòng người và mê hoặc người khác, đây là cách làm của những kẻ địch lại Đấng Christ. Kỳ thực, tôi chính là như vậy. Khi thấy Vương Oánh qua loa chiếu lệ trong bổn phận và không làm công tác thực tế, tôi biết chị ấy làm bổn phận như vậy sẽ gây trì hoãn nghiêm trọng cho công tác, nếu chị ấy không hối cải thì chỉ có thể bị cách chức. Nhưng khi tôi muốn chỉ ra vấn đề của chị ấy, tôi lại sợ chị ấy sẽ nói rằng tôi không thông cảm cho sự yếu đuối của chị, rằng tôi lạnh lùng vô tình, thiếu tình yêu thương và nhân tính không tốt. Để duy trì một hình ảnh tốt đẹp trong mắt chị ấy, tôi chẳng cách nào nói ra những lời tỉa sửa hay vạch trần chị. Thay vào đó, tôi chỉ nhắc nhở chị ấy một cách hời hợt rằng hãy để tâm hơn vào bổn phận của mình, chứ không vạch trần tính chất và hậu quả trong hành động của chị ấy. Sau đó, khi thấy Vương Oánh vẫn cứ qua loa chiếu lệ trong bổn phận, tôi chỉ nói vài lời nghiêm khắc, nhưng khi thấy chị ấy cúi đầu và có vẻ đau khổ, tôi bắt đầu lo lắng không biết chị ấy sẽ nghĩ gì về mình, nên vội nói vài lời an ủi và khích lệ. Kết quả là, Vương Oánh không cảm thấy vấn đề của mình là nghiêm trọng và không hề hối cải hay chuyển biến chút nào, cuối cùng, chị ấy đã bị cách chức. Khi đối mặt với vấn đề của anh chị em, tôi không hề suy xét xem nên thông công lẽ thật thế nào để giải quyết chúng. Tôi chỉ tập trung vào việc duy trì hình ảnh tử tế và yêu thương của bản thân trong mắt họ, và không ngừng giả vờ. Giờ đây tôi mới thấy rằng cái gọi là tình yêu thương này là giả dối. Tôi chỉ đang cố gắng bảo vệ danh tiếng và địa vị của mình, cũng như tìm cách để được người khác coi trọng. Là một người phụ trách, trách nhiệm của tôi là thông công lẽ thật để giải quyết vấn đề của anh chị em, hỗ trợ họ làm tốt bổn phận của mình, và bảo vệ công tác của hội thánh. Thế nhưng tôi chỉ cố bảo vệ địa vị của mình trong lòng họ, tôi không hề hoàn thành trách nhiệm của mình, mà chỉ lo giả vờ làm một người đầy tình yêu thương. Tôi làm vậy là mê hoặc và lôi kéo người khác, đi trên con đường của kẻ địch lại Đấng Christ. Cách làm công tác của tôi thực sự đã làm hại anh chị em, tôi đã cản trở công tác của hội thánh và đang hành ác! Phản tỉnh đến đây, tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và tội lỗi. Tôi sẵn lòng hối cải.
Sau đó, tôi suy ngẫm: “Mình đã nghĩ rằng có nhân tính tốt nghĩa là biết thấu hiểu, đồng cảm và bao dung, còn tỉa sửa và vạch trần vấn đề của người khác thì là lạnh lùng, vô tình, thiếu tình yêu thương và nhân tính không tốt. Quan điểm này của mình có đúng không? Rốt cuộc thì như thế nào mới thực sự là nhân tính tốt?”. Tôi đọc một đoạn lời của Đức Chúa Trời, và trong lòng cảm thấy sáng tỏ hơn. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Nhân tính tốt phải có một tiêu chuẩn, không phải là đi theo con đường trung dung, không tuân thủ các nguyên tắc, cố gắng không mích lòng ai, lấy lòng khắp nơi, xoay mặt nào cũng thuận, khiến ai gặp cũng nói họ tốt. Đây không phải là tiêu chuẩn. Vậy, tiêu chuẩn là gì? Đó là có thể thuận phục Đức Chúa Trời và lẽ thật. Đó là đối đãi với bổn phận của mình cũng như mọi dạng người, sự vật, sự việc một cách có nguyên tắc và có ý thức trách nhiệm. Điều này ai cũng rõ như ban ngày, trong lòng đều rõ ràng. Hơn nữa, Đức Chúa Trời dò xét tấm lòng của con người và biết tình hình thật sự của mỗi một con người; bất kể họ là ai, không ai có thể lừa gạt Đức Chúa Trời. Một số người luôn khoe khoang rằng họ có nhân tính tốt, rằng họ không bao giờ nói xấu người khác, không bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của bất kỳ ai khác, và không bao giờ thèm muốn tài sản của người khác. Khi có tranh chấp về lợi ích, họ thậm chí thà chịu thiệt còn hơn là lợi dụng người khác, và mọi người đều nghĩ rằng họ là người tốt. Tuy nhiên, khi thực hiện bổn phận của mình ở nhà Đức Chúa Trời, họ lại là người không hết lòng, giở thủ đoạn và luôn mưu toan cho mình. Họ không bao giờ nghĩ đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, không bao giờ coi những việc Đức Chúa Trời coi là khẩn cấp là khẩn cấp hoặc nghĩ như những gì Đức Chúa Trời nghĩ, và họ không bao giờ có thể gạt lợi ích riêng của mình sang một bên để thực hiện bổn phận. Họ không bao giờ từ bỏ lợi ích của riêng mình. Ngay cả khi họ thấy kẻ ác làm việc ác, họ cũng không vạch trần chúng; họ không hề có nguyên tắc nào. Đây là loại nhân tính gì vậy? Nó không phải là nhân tính tốt. Đừng chú ý đến những gì một người như vậy nói; ngươi phải xem họ sống ra sao, họ bộc lộ những gì, thái độ của họ khi thực hiện bổn phận là gì, cũng như trạng thái bên trong của họ là gì và họ yêu thích gì. Nếu tình yêu của họ đối với danh lợi vượt quá lòng trung thành của họ đối với Đức Chúa Trời, nếu tình yêu của họ đối với danh lợi vượt quá lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, hoặc nếu tình yêu của họ đối với danh lợi vượt quá sự quan tâm mà họ thể hiện ra với Đức Chúa Trời, thì người như vậy có phải người có nhân tính không? Họ không phải là người có nhân tính” (Khi dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời, người ta có thể có được lẽ thật, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi thấy rằng nhân tính tốt không được quyết định bởi việc một người nói năng tử tế, nhẹ nhàng hay gay gắt, thẳng thừng. Thay vào đó, nó dựa trên việc một người có thuận phục Đức Chúa Trời và lẽ thật hay không, và liệu họ có làm bổn phận một cách có trách nhiệm hay không. Giống như một vài lãnh đạo và người làm công có thể tỉa sửa anh chị em vì vô trách nhiệm trong bổn phận, có thể dựa trên lời Đức Chúa Trời mà vạch trần tính chất cũng như hậu quả từ những hành động đó của anh chị em. Mặc dù các anh chị em có thể cảm thấy khó chịu khi nghe những điều này, nhưng những người mưu cầu lẽ thật trong số họ có thể tận dụng cơ hội này để phản tỉnh và nhận biết bản thân, điều này có lợi cho cả lối vào sự sống lẫn việc làm tốt bổn phận của họ. Một số người có vẻ tử tế, nhưng khi thấy anh chị em hành động trái nguyên tắc, làm tổn hại công tác, cần được thông công và vạch trần, thì họ lại bảo vệ bản thân, chỉ nói những lời dễ nghe để đối phó với người khác một cách qua loa. Họ không cân nhắc làm thế nào để thực sự giúp đỡ người khác hay làm thế nào để bảo vệ lợi ích của hội thánh. Họ thực sự ích kỷ, lươn lẹo, và đây không phải là những người có nhân tính tốt. Tôi cũng hành động như vậy, chỉ nghĩ đến việc bảo vệ danh tiếng và địa vị của riêng mình, và khi thấy người khác đi sai đường, tôi thậm chí còn không chìa tay giúp đỡ. Tôi đã từng nghĩ mình có nhân tính tốt, nhưng qua sự vạch rõ của lời Đức Chúa Trời và sự tỏ lộ của thực tế, tôi thấy rằng mình còn lâu mới là một người có nhân tính tốt. Nhận ra điều này, tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và xấu hổ, nước mắt bất giác tuôn rơi. Từ tận đáy lòng, tôi căm ghét bản thân và không muốn tiếp tục hành xử như vậy nữa.
Sau đó, tôi đọc một đoạn lời của Đức Chúa Trời và tìm thấy con đường thực hành. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Khi chung sống với người khác, ngươi trước tiên phải làm cho họ cảm nhận được tấm lòng chân thật và sự chân thành của mình. Nếu như khi nói chuyện, làm việc và tiếp xúc với những người khác, những điều họ nói đều là những lời qua loa, quan cách, dễ nghe, tâng bốc, vô trách nhiệm và ảo tưởng, hoặc căn bản chỉ nói để lấy lòng người kia, thì như vậy không hề có thứ gì chân thực, và không có chút lòng chân thành nào. Nếu giao tiếp với ai họ cũng dùng cách như vậy, thì người như vậy không có lòng trung thực, họ không phải là người trung thực. Giả sử như ai đó đang trong tình trạng tiêu cực và họ chân thành nói với ngươi: ‘Hãy nói cho tôi nghe, rốt cuộc tại sao tôi lại tiêu cực đến vậy. Tự tôi không thể nhìn thấu được!’. Thật ra trong lòng ngươi hiểu được vấn đề của họ, nhưng ngươi không nói thật cho họ biết mà thay vào đó, ngươi nói: ‘Có gì đâu. Tình trạng của anh không được xem là tiêu cực, tôi cũng có lúc như vậy mà’. Lời này an ủi người đó rất nhiều, nhưng thái độ của ngươi thì không chân thành. Ngươi đang qua loa với đối phương, để làm cho họ cảm thấy thoải mái và được an ủi hơn, ngươi đã không nói lời trung thực với họ. Ngươi không chân thành giúp họ và nêu rõ vấn đề của họ, để họ có thể thoát khỏi sự tiêu cực. Ngươi không làm điều mà một người trung thực nên làm. Tất cả chỉ vì mục đích cố an ủi họ và đảm bảo không có sự ngăn cách hay xung đột giữa các ngươi, nên ngươi đã qua loa với họ, làm người trung thực không phải là như vậy. Vậy để làm người trung thực, ngươi nên làm gì khi gặp phải kiểu tình huống này? Ngươi cần phải nói với họ những gì ngươi đã thấy và nhận định: ‘Tôi sẽ cho bạn biết những gì tôi đã thấy và những gì tôi đã trải qua. Bạn quyết định xem những gì tôi nói là đúng hay sai. Nếu sai, bạn không cần phải chấp nhận. Nếu đúng, tôi hy vọng bạn sẽ chấp nhận. Nếu tôi nói điều gì đó khiến bạn khó nghe và làm tổn thương bạn, tôi hy vọng bạn có thể tiếp nhận từ Đức Chúa Trời. Ý định và mục đích của tôi là giúp bạn. Tôi thấy rõ vấn đề này: chính vì thể diện cá nhân bạn bị làm nhục, người khác không ai giữ thể diện cho bạn, bạn nghĩ rằng những người khác đều coi thường mình, rằng bạn đang bị công kích và bạn chưa bao giờ bị đối xử bất công như thế, nên bạn không thể chấp nhận được điều đó và trở nên tiêu cực. Bạn nói xem, đây có phải là những gì đang thực sự diễn ra không?’. Họ nghe xong thì cảm thấy đúng thực là như vậy. Thật ra trong lòng ngươi nghĩ như vậy, nhưng nếu ngươi không phải là một người trung thực, ngươi sẽ không nói ra. Ngươi sẽ nói rằng: ‘Tôi cũng thường tiêu cực’, và khi người khác nghe thấy rằng mọi người đều tiêu cực, họ sẽ nghĩ rằng dù họ tiêu cực thì cũng là bình thường, và cuối cùng, họ đã không thoát khỏi sự tiêu cực của mình. Nếu ngươi là một người trung thực và giúp đỡ họ với một thái độ trung thực và một tấm lòng trung thực, thì ngươi có thể giúp họ hiểu được lẽ thật và thoát khỏi sự tiêu cực” (Chỉ người trung thực mới có thể sống thể hiện ra hình tượng giống con người chân chính, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Đức Chúa Trời cho chúng ta biết rằng chúng ta nên đối xử với anh chị em bằng một tấm lòng trung thực, khi phát hiện vấn đề của họ thì chúng ta nên giúp đỡ và hỗ trợ một cách chân thành. Sự giúp đỡ này không bị ràng buộc bởi hình thức hay quy tắc. Nếu những việc như thông công và nhắc nhở có thể mang lại hiệu quả, thì chúng ta nên sử dụng chúng, nhưng nếu bản chất vấn đề của họ nghiêm trọng, thì việc tỉa sửa, vạch trần và mổ xẻ là cần thiết. Bất kỳ cách thức thông công nào có thể giải quyết vấn đề hoặc đạt được kết quả, thì chúng ta đều nên sử dụng. Nếu chúng ta chỉ cân nhắc đến thể diện và hình ảnh của bản thân, tránh vạch trần thực chất của vấn đề, và chỉ nói những lời nhẹ nhàng, hời hợt để đối phó với mọi người một cách qua loa, thì chúng ta không phải đang giúp đỡ người khác mà là đang làm hại họ. Giống như khi tôi phát hiện Vương Oánh qua loa chiếu lệ trong bổn phận của chị ấy. Mặc dù tôi đã nhắc nhở và cố gắng giúp đỡ chị ấy, nhưng chị ấy không hề để tâm những gì tôi nói. Trong trường hợp này, cần phải dựa trên lời Đức Chúa Trời mà tỉa sửa chị ấy, mổ xẻ tính chất cũng như hậu quả từ hành vi qua loa chiếu lệ của chị ấy, để chị ấy có thể nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Điều này sẽ có lợi cho sự bước vào của chị ấy. Sau khi hiểu được những điều này, tôi đã có được một con đường thực hành để giúp đỡ người khác, và cũng bắt đầu thực hành theo đó.
Vào tháng 10 năm 2023, tôi nhận thấy chị Chu Hân vô trách nhiệm trong bổn phận của chị ấy. Chị ấy đã làm công tác văn tự được vài năm, trong khi các anh chị em khác chỉ mới bắt đầu, nhưng chị ấy chỉ tập trung vào công việc của riêng mình và không hề có chút ý thức trọng trách nào đối với công tác chung. Trước đây tôi đã thông công về vấn đề này với chị ấy, nhưng chị ấy không hề bước vào. Tôi cân nhắc việc mổ xẻ tính chất hành vi của chị ấy để chị ấy có thể xoay chuyển. Nhưng khi nghĩ đến việc chỉ ra vấn đề của chị ấy, tôi lại có chút e ngại: “Chu Hân cách đây một thời gian tình trạng không được tốt lắm, nếu mình lại chỉ ra và vạch trần vấn đề của chị ấy, liệu chị ấy có nghĩ mình là người không biết thông cảm, nhân tính không tốt không? Nếu vậy, chắc chắn chị ấy sẽ có ấn tượng không tốt về mình”. Khi những suy nghĩ này xuất hiện, tôi đã do dự, tự hỏi liệu mình có nên kiềm chế không vạch trần và tỉa sửa chị ấy hay không. Đang lúc suy nghĩ như vậy, tôi chợt nhớ lại thất bại của mình với Vương Oánh trước đây, và nhớ lại một đoạn lời của Đức Chúa Trời mà mình đã đọc trước đó: “Nếu ngươi là một người trung thực và giúp đỡ họ với một thái độ trung thực và một tấm lòng trung thực, thì ngươi có thể giúp họ hiểu được lẽ thật và thoát khỏi sự tiêu cực” (Chỉ người trung thực mới có thể sống thể hiện ra hình tượng giống con người chân chính, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Tôi không khỏi tự hỏi lòng mình: “Mình kiềm chế không vạch trần vấn đề của Chu Hân là vì tốt cho chị ấy sao?”. Thực ra không phải vậy. Tôi sợ Chu Hân sẽ nghĩ rằng tôi quá hà khắc và không thông cảm cho sự yếu đuối của chị ấy, sự do dự của tôi bắt nguồn từ mong muốn duy trì ấn tượng tốt trong mắt chị ấy. Tôi cũng nghĩ đến việc Chu Hân đang sống trong tâm tính bại hoại ích kỷ và đê tiện, rằng chị ấy đã vô trách nhiệm trong bổn phận và làm trì hoãn công tác. Chỉ bằng cách vạch trần vấn đề này và khiến Chu Hân nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thì chị ấy mới có cơ hội xoay chuyển. Ngay cả khi chị ấy cảm thấy đau lòng và nhất thời khó chấp nhận, thì tôi vẫn đang thực sự cố gắng giúp đỡ chị ấy, lương tâm tôi sẽ được thanh thản. Sau đó, trong buổi nhóm họp, tôi đã dựa vào lời Đức Chúa Trời để vạch trần tính chất và hậu quả của việc Chu Hân chỉ tập trung vào công việc của riêng chị ấy mà bỏ bê công tác chung. Tôi thấy chị ấy khá buồn lòng, nhưng sau buổi thông công, Chu Hân nói chị ấy cũng đã phần nào ý thức được vấn đề của bản thân, nhưng lại không để tâm lắm, và qua sự mổ xẻ này, cuối cùng chị đã thấy được vấn đề của mình nghiêm trọng đến mức nào. Chị ấy nhận ra bản thân đã không lo lắng khi công tác bị đình trệ, cũng không chú trọng giải quyết những vấn đề này, mặc dù biết chúng có tồn tại. Chị cũng nhận ra rằng mình đã thờ ơ và hờ hững, làm trì hoãn công tác, rằng bản thân thực sự ích kỷ, đê tiện, và cần phải nghiêm túc phản tỉnh cũng như thay đổi. Tôi khá vui khi thấy người chị em này đạt được sự hiểu biết như vậy, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã một lần giúp đỡ được người khác.
Qua trải nghiệm này, tôi đã hiểu được một số nguyên tắc để đánh giá nhân tính tốt hay xấu, và tôi cũng thấy rõ rằng việc mình không chân thành giúp đỡ người khác, do dự không dám chỉ ra vấn đề, chỉ bảo vệ bản thân mà không bảo vệ công tác của hội thánh là một biểu hiện của nhân tính không tốt. Đồng thời, tôi cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của việc giúp đỡ người khác bằng tình yêu thương. Tạ ơn Đức Chúa Trời!