100. Sau khi dục vọng được ban phước tan vỡ
Năm 2011, tôi đã tiếp nhận công tác thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời Toàn Năng, chưa đầy hai năm sau thì chồng tôi qua đời vì bệnh. Mặc dù con còn nhỏ, kinh tế gia đình cũng khó khăn, nhưng tôi vẫn kiên trì làm bổn phận. Sau đó, tôi được chọn làm lãnh đạo hội thánh, tôi nghĩ thầm: “Có thể làm bổn phận lãnh đạo là được Đức Chúa Trời đề cao, chỉ có làm bổn phận thì mới chuẩn bị được thêm nhiều việc lành, và nhờ vậy sau này mới được Đức Chúa Trời khen ngợi mà vào vương quốc của Ngài”. Thế là tôi giao con cho bố mẹ chồng chăm sóc, rồi dành trọn thời gian cho bổn phận. Khi làm bổn phận, tôi rất nhiệt tình dâng mình, bất kể hội thánh an bài cho tôi làm gì, tôi cũng không bao giờ từ chối. Bất kể mưa nắng, tôi vẫn kiên trì làm bổn phận. Một thời gian sau, công tác mà tôi phụ trách bắt đầu có được một số kết quả. Sau đó, tôi được chọn làm người giảng đạo, phạm vi mà tôi phụ trách ngày càng lớn, tôi sống trong sự đắc chí, nghĩ rằng mình có thể chịu khổ, trả giá, có thể vứt bỏ và dâng mình, lại còn đạt được kết quả trong bổn phận, nên tôi tin chắc rằng sau này Đức Chúa Trời nhất định sẽ ban phước cho mình. Nghĩ đến đây, tôi càng có thêm nhiệt huyết để làm bổn phận. Sau đó, dạ dày của tôi thỉnh thoảng lại đau âm ỉ, nhưng tôi không để tâm lắm và vẫn tiếp tục làm bổn phận.
Một buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, tôi đạp xe đến điểm nhóm họp, lúc lên lầu, dạ dày tôi đau quặn từng cơn, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng cho đến hết buổi nhóm họp. Sau đó, tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói với tôi bằng giọng rất nghiêm trọng: “Chị bị viêm trợt dạ dày kèm theo xuất huyết dạ dày, bệnh này cần được điều trị kịp thời. Nếu không điều trị tốt, sẽ có nguy cơ phát triển thành ung thư dạ dày”. Nghe bác sĩ nói vậy, tôi hơi sợ, lo rằng nếu bệnh không được điều trị kịp thời, lỡ như thật sự biến thành ung thư dạ dày mà chết, thì tôi sẽ không được Đức Chúa Trời cứu rỗi, và mọi công sức và sự dâng mình của mình chẳng phải sẽ uổng phí cả sao? Trong lòng tôi có chút yếu đuối, nhưng rồi tôi nhớ lại lời của Đức Chúa Trời: “Khi bệnh tật xảy đến, thì đây là tình yêu thương của Đức Chúa Trời, và chắc chắn những ý tốt của Ngài chứa bên trong đó. Mặc dù thân thể ngươi có thể trải qua một chút đau khổ, nhưng đừng ấp ủ những ý niệm từ Sa-tan. Hãy ngợi khen Đức Chúa Trời giữa lúc bệnh tật và vui hưởng Đức Chúa Trời giữa lúc ngươi ngợi khen. Đừng nản lòng khi đối mặt với bệnh tật, hãy tiếp tục tìm kiếm hết lần này đến lần khác, đừng bỏ cuộc, và Đức Chúa Trời sẽ soi sáng và khai sáng cho ngươi. Đức tin của Gióp như thế nào? Đức Chúa Trời Toàn Năng là một bác sĩ toàn năng! Sống trong bệnh tật thì bị bệnh, nhưng sống trong tâm linh thì khỏe mạnh. Chừng nào ngươi vẫn còn một hơi thở, Đức Chúa Trời sẽ không để ngươi chết” (Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 6, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Suy ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi dường như thấy được một tia hy vọng, và nhận ra rằng bệnh tật này có tâm ý của Đức Chúa Trời ở trong đó. Tôi không được phàn nàn, trước hết phải thuận phục và có đức tin nơi Đức Chúa Trời, tin rằng chỉ cần mình còn một hơi thở, thì Đức Chúa Trời sẽ không để tôi chết. Tôi nghĩ đến việc mấy năm qua mình đã luôn vứt bỏ và dâng mình trong bổn phận; khi con còn nhỏ như vậy, gia đình gặp khó khăn, ngay cả khi chồng qua đời, tôi cũng không từ bỏ bổn phận, nên tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ nhìn vào những gì mình đã trả giá và dâng mình trong bổn phận mà bảo vệ và chữa lành bệnh cho tôi.
Sau đó, tôi đến bệnh viện lấy một ít thuốc bắc để điều trị, cũng có truyền dịch, và vẫn làm bổn phận như bình thường. Tuy nhiên, dạ dày của tôi vẫn thường xuyên đau, tiêu hóa không tốt nên chỉ có thể ăn một ít cháo, đôi khi còn bị ợ chua. Sau một thời gian uống thuốc điều trị, bệnh không những không thuyên giảm mà còn ngày càng nặng hơn. Cụ thể là, tôi ăn uống khó tiêu, luôn cảm thấy thức ăn bị nghẹn ở cổ họng và thường xuyên buồn nôn. Ngay cả ban đêm, tôi cũng cảm thấy dạ dày nóng rát và đau khi ngủ. Đối mặt với sự giày vò của bệnh tật, trong lòng tôi rất yếu đuối, và tôi nghĩ: “Mình đã dành trọn thời gian cho bổn phận, mỗi ngày đều bận rộn, ngay cả khi bị bệnh cũng không bỏ bê bổn phận, vậy tại sao mình đã bỏ ra công sức và dâng mình như vậy mà Đức Chúa Trời vẫn không bảo vệ và chữa bệnh cho mình chứ?”. Tôi sống trong sự hiểu lầm và phàn nàn về Đức Chúa Trời, khiến lòng mình vô cùng tiêu cực. Tôi chẳng còn động lực làm bất cứ việc gì, cũng không muốn ăn uống lời Đức Chúa Trời hay đến gần Ngài. Tôi cũng không còn gánh nặng về bổn phận, dẫn đến mọi công tác đều bị ảnh hưởng. Chị em tiếp đãi thấy tình trạng của tôi không tốt, bèn mời tôi cùng nghe đọc lời Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời phán: “Đức Chúa Trời có thể hoàn thiện con người ở cả những phương diện tích cực lẫn tiêu cực. Điều này tùy thuộc vào việc ngươi có thể trải nghiệm hay không, và ngươi có theo đuổi việc được Đức Chúa Trời hoàn thiện hay không. Nếu ngươi thật sự cố gắng để được Đức Chúa Trời hoàn thiện, vậy thì điều tiêu cực không thể khiến ngươi chịu tổn thất, mà có thể mang đến cho ngươi những thứ thực hơn, và có thể làm cho ngươi có nhiều khả năng hơn để biết về những gì đang thiếu bên trong mình, có nhiều khả năng hơn để nắm bắt tình trạng thật của mình, và thấy rằng con người chẳng có gì, và chẳng là gì; nếu ngươi không trải nghiệm những sự thử luyện, thì ngươi không biết, và sẽ luôn cảm thấy rằng mình hơn người và tốt hơn bất kỳ ai khác. Thông qua toàn bộ điều này, ngươi sẽ thấy rằng tất cả những gì đã đến trước kia đều được thực hiện bởi Đức Chúa Trời và được bảo vệ bởi Đức Chúa Trời. Sự bước vào những sự thử luyện khiến ngươi không có tình yêu hay đức tin, ngươi thiếu sự cầu nguyện và không thể hát thánh ca, và tự lúc nào không hay, giữa việc này, ngươi bắt đầu nhận biết chính mình. Đức Chúa Trời có nhiều phương tiện để hoàn thiện con người. Ngài dùng mọi dạng môi trường để tỉa sửa tâm tính bại hoại của con người, và dùng nhiều điều khác nhau để phơi bày con người; ở một phương diện, Ngài tỉa sửa con người, ở một phương diện khác, Ngài phơi bày con người, và ở một phương diện khác nữa, Ngài tỏ lộ con người, tìm ra và tiết lộ ‘những bí ẩn’ tận sâu thẳm lòng người, và cho con người thấy bản tính của họ bằng cách phơi bày nhiều tình trạng của họ. Đức Chúa Trời hoàn thiện con người thông qua nhiều phương pháp – thông qua sự mặc khải, thông qua việc tỉa sửa con người, thông qua sự tinh luyện và hình phạt con người – hầu cho con người có thể biết rằng Đức Chúa Trời là thực tế” (Chỉ những ai tập trung vào thực hành mới có thể được hoàn thiện, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Vừa nghe vừa suy ngẫm, tôi vô cùng xúc động. Lời Đức Chúa Trời phản ánh trực tiếp tình trạng của tôi. Khi chưa bị bệnh tật hành hạ, tôi rất nhiệt tình và tích cực trong bổn phận, nhưng bây giờ khi bị bệnh, và bệnh tình một thời gian không thuyên giảm, tôi đã mất đức tin và cũng chẳng còn gánh nặng cho bổn phận. Tôi cũng không còn động lực để cầu nguyện. Trước đây, tôi đã nghĩ rằng mình rất yêu kính Đức Chúa Trời, và vì có thể gạt bỏ gia đình để đi làm bổn phận, nên tôi là người mưu cầu và thực hành lẽ thật. Bây giờ tôi mới thấy vóc giạc của mình thật nhỏ bé, và tôi thiếu đức tin cùng tình yêu chân thật đối với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã dùng bệnh tật này để tinh luyện và tỏ lộ tôi, giúp tôi nhận biết sự bại hoại và thiếu sót của mình, và để hoàn thiện lòng chân thành cùng sự thuận phục của tôi đối với Ngài. Tôi không thể hiểu lầm Đức Chúa Trời hay tiêu cực được nữa, và tôi đã sẵn lòng giao phó bệnh tật của mình cho Đức Chúa Trời và dồn hết tâm sức vào bổn phận. Nhận ra điều này, tình trạng của tôi đã cải thiện phần nào.
Đến cuối năm 2014, bệnh dạ dày của tôi ngày càng nặng hơn, ăn một chút thôi cũng cảm thấy đầy bụng, và tôi liên tục trải qua những cơn đau quặn. Trong lòng tôi rất yếu đuối, lo lắng nếu bệnh này kéo dài, trở nặng thành ung thư dạ dày mà chết thì phải làm sao. Nếu tôi chết mà không được Đức Chúa Trời cứu rỗi, vậy chẳng phải mọi công sức và sự dâng mình của mình đều uổng phí sao? Tôi đã luôn làm bổn phận, chịu khổ và trả giá, thậm chí còn mang bệnh mà làm bổn phận. Vậy tại sao tôi vẫn chưa thấy được phước lành và sự bảo vệ của Đức Chúa Trời? Sống trong bóng tối và không muốn làm bổn phận, tôi bèn nói với lãnh đạo cấp trên rằng tôi muốn về nhà điều trị. Lãnh đạo đã thông công với tôi về tâm ý của Đức Chúa Trời, đồng thời khuyên tôi nên vừa chữa bệnh, chăm sóc cơ thể, vừa làm bổn phận. Tôi nghĩ bệnh của mình cũng chưa đến nỗi không làm nổi chút bổn phận nào, với lại, vì tôi là lãnh đạo hội thánh, nên cũng khó tìm được người phù hợp để bàn giao công tác. Nếu tôi bỏ bê bổn phận thì thật là quá thiếu lương tâm, nhưng nếu tiếp tục làm bổn phận thì tôi lại bị bệnh tật kìm kẹp. Trong đau khổ, tôi đã kêu cầu với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con không biết phải trải nghiệm bệnh tật này như thế nào, xin Ngài dẫn dắt con học được bài học trong hoàn cảnh này và hiểu được tâm ý của Ngài”. Tối hôm đó, tôi đã trò chuyện về tình trạng của mình với các anh chị em. Các anh chị em đã đọc cho tôi nghe lời Đức Chúa Trời, và có hai đoạn khiến tôi rất xúc động. Đức Chúa Trời phán: “Rất nhiều người tin vào Ta chỉ để Ta có thể chữa lành cho họ. Rất nhiều người tin vào Ta chỉ để Ta có thể dùng quyền năng của Ta mà đuổi những linh hồn ô uế ra khỏi thân xác họ, và rất nhiều người tin vào Ta đơn thuần để nhận sự bình an và niềm vui từ Ta. Rất nhiều người tin vào Ta chỉ để đòi hỏi nhiều của cải vật chất hơn từ Ta. Rất nhiều người tin Ta chỉ để được trải qua cuộc đời này trong sự bình an và để được bình an vô sự trong đời sau. Rất nhiều người tin vào Ta để tránh sự đau khổ của địa ngục và để nhận lãnh những phúc lành của thiên đàng. Rất nhiều người tin vào Ta chỉ vì sự an nhàn tạm thời chứ không tìm kiếm để có được bất cứ điều gì ở đời sau. Khi Ta ban cơn giận dữ cho con người và tước đi mọi niềm vui, bình an mà họ vốn có, con người trở nên hoài nghi. Khi Ta ban cho con người sự đau khổ của địa ngục và lấy lại những phúc lành của thiên đàng, con người thẹn quá mà hóa giận. Khi con người nhờ Ta chữa lành cho họ, Ta đã chẳng đoái hoài và cảm thấy ghê tởm họ; họ liền rời khỏi Ta mà tìm kiếm con đường của y học và phép thuật xấu xa để thay vào đó. Khi Ta lấy đi tất cả những gì con người đã đòi hỏi từ Ta, tất cả họ đều biến mất không chút dấu vết. Do vậy, Ta nói rằng con người có đức tin ở Ta bởi vì ân điển của Ta quá nhiều, và bởi vì có quá nhiều lợi ích để đạt được” (Ngươi biết gì về đức tin? Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). “Mối quan hệ của con người với Đức Chúa Trời chỉ là quan hệ lợi ích trần trụi. Đó là mối quan hệ giữa người ban phúc và người nhận phúc. Nói thẳng ra, nó là quan hệ giữa người làm công và người chủ. Người làm công chăm chỉ làm việc chỉ để nhận tiền thưởng của người chủ. Trong mối quan hệ như thế thì chẳng có thân tình, mà chỉ có giao dịch. Chẳng có yêu mến hay được yêu mến, chỉ có sự bố thí và thương xót. Chẳng có thấu hiểu, chỉ có bất lực bấm bụng nuốt giận và lừa dối. Chẳng có sự thân tình, chỉ có một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua” (Phụ lục 3: Con người chỉ có thể được cứu rỗi giữa sự quản lý của Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, một chị em đã thông công với tôi rất nhiều. Chị ấy nhắc nhở tôi rằng việc luôn cầu xin Đức Chúa Trời cất đi bệnh tật là biểu hiện của sự thiếu lý trí. Qua việc đọc lời Đức Chúa Trời và lắng nghe chị thông công, lòng tôi chợt bừng sáng. Tôi nhận ra rằng mình tin Đức Chúa Trời chỉ để được ban phước. Ban đầu, tôi có thể gạt bỏ gia đình và con cái để làm bổn phận, nhưng tất cả đều vì muốn nhận được sự bảo vệ và phước lành của Đức Chúa Trời, để sau này có thể được Ngài cứu rỗi và vào thiên quốc. Khi đối mặt với bệnh tật, tôi đã hy vọng Đức Chúa Trời sẽ nhìn vào công sức và sự dâng mình của mình trong bổn phận mà chữa lành bệnh cho tôi, nhưng khi thời gian trôi qua, bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn trở nặng hơn, tôi đã trở nên tiêu cực và phàn nàn, chất vấn Đức Chúa Trời tại sao Ngài không chữa bệnh cho tôi. Khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, tôi thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến đường lui cho mình, muốn buông bỏ bổn phận để về nhà dưỡng bệnh. Tôi nhận ra mình dâng mình cho Đức Chúa Trời trong bổn phận là với mục đích không đúng đắn: Tôi muốn dùng sự chịu khổ và dâng mình của mình để đổi lấy phước lành của Đức Chúa Trời, nên một khi không đạt được mục đích, tôi đã nghĩ đến việc rời xa Ngài. Đây có phải là làm bổn phận đâu chứ? Tôi đã trung thành, thuận phục Đức Chúa Trời ở điểm nào? Rõ ràng là tôi đang lợi dụng Đức Chúa Trời và cố gắng giao dịch với Ngài. Tôi đã không hề xem Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời; thay vào đó, tôi coi Ngài như một cái chậu châu báu, một chiếc hộp vạn năng. Tôi thật ích kỷ và đê tiện! Lúc đó tôi mới hiểu rằng việc mình đối mặt với bệnh tật thực sự mang tâm ý của Đức Chúa Trời, và rằng điều này đang tỏ lộ những quan điểm, ý định và dục vọng sai lầm của tôi. Nếu không có điều này, tôi vẫn sẽ nghĩ rằng mình đã từ bỏ gia đình và sự nghiệp để làm bổn phận, như thế là rất yêu kính Đức Chúa Trời. Sự thật là, tôi không làm bổn phận để thỏa mãn Đức Chúa Trời, mà làm với những ý định uế tạp và động cơ giao dịch. Nếu tôi tiếp tục tin Đức Chúa Trời và làm bổn phận với quan điểm này, thì cuối cùng tôi sẽ chỉ bị Đức Chúa Trời ghét bỏ!
Trong quá trình tìm kiếm, tôi cũng thấy rằng mình không biết về sự toàn năng và tể trị của Đức Chúa Trời. Đối mặt với bệnh tật, tôi liên tục lo lắng về việc bệnh tình sẽ trở nặng và mình sẽ chết. Đức tin của tôi quá nhỏ bé. Đức Chúa Trời phán: “Bởi vì mọi thứ của con người được kiểm soát bởi Đức Chúa Trời, và bởi con người sống hay chết là do Đức Chúa Trời định đoạt” (Công tác của Đức Chúa Trời, tâm tính của Đức Chúa Trời, và chính Đức Chúa Trời II, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). “Ai trong toàn thể nhân loại không được quan tâm trong mắt của Đấng Toàn Năng chứ? Ai không sống giữa sự tiền định của Đấng Toàn Năng chứ? Có phải sự sống và chết của con người xảy đến bởi sự chọn lựa của bản thân họ không? Con người có kiểm soát được vận mệnh của chính mình không? Nhiều người kêu xin đòi chết, nhưng cái chết lại tránh xa họ; nhiều người muốn được là những người mạnh mẽ trong cuộc sống và sợ chết, nhưng bất tri bất giác, ngày chết của họ đã gần kề, nhấn chìm họ xuống vực sâu của sự chết; nhiều người nhìn lên trời và thở dài thườn thượt; nhiều người gào khóc nức nở; nhiều người gục ngã giữa những sự thử luyện; và nhiều người bị bắt đi giữa những cám dỗ” (Những lời của Đức Chúa Trời với toàn vũ trụ – Chương 11, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Lời Đức Chúa Trời giúp tôi hiểu rằng Đức Chúa Trời kiểm soát và tể trị mọi vật, sự sống và cái chết của con người đều nằm trong tay Ngài. Bệnh của tôi có thuyên giảm hay không cũng ở trong tay Đức Chúa Trời. Suốt thời gian này, tôi liên tục bị bệnh tật kìm kẹp, lo sợ bệnh tình sẽ trở nặng thành ung thư và đe dọa đến tính mạng, nên tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ bổn phận để tập trung vào sức khỏe của mình. Miệng tôi thì nói Đức Chúa Trời tể trị mọi sự, nhưng trong cuộc sống thực tế, tôi không thực sự có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Khi đối mặt với khó khăn, tôi không cậy dựa hay ngưỡng vọng Đức Chúa Trời, mà sống trong lo lắng và bất an, tự tìm đường lui cho mình. Tôi không tin rằng việc mình có khỏi bệnh hay không là ở trong tay Đức Chúa Trời, mà lại cho rằng chỉ có dựa vào bản thân đi tìm bác sĩ chữa trị và chuyên tâm dưỡng bệnh mới có thể chữa khỏi bệnh của mình. Đây chẳng phải là quan điểm của một kẻ chẳng tin sao? Khi chồng tôi bị bệnh, tôi cũng đã đưa anh ấy đi khắp nơi để chữa trị, và các bác sĩ đều nói bệnh của anh ấy không thể chữa khỏi. Bạn bè và người thân cũng khuyên tôi đừng tốn công vô ích nữa, nhưng tôi vẫn không chịu chấp nhận sự thật đó. Để chữa bệnh cho anh ấy, tôi đã dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của gia đình, thậm chí còn mang nợ. Mặc dù tôi đã dốc lòng chăm sóc và ở bên cạnh anh ấy, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu được mạng sống của anh. Chính từ việc đó, tôi nhận ra rằng sự sống và cái chết đều do Đức Chúa Trời định sẵn. Con người không thể kiểm soát được số phận của mình, càng không thể thay đổi được số phận của người khác. Thực ra, dù tôi làm bổn phận trong hội thánh hay về nhà, tôi vẫn có thể đi khám bệnh và chăm sóc cơ thể như bình thường, nhưng bệnh của tôi có thuyên giảm hay trở nặng là do Đức Chúa Trời quyết định. Tuổi thọ của một người cũng do Đức Chúa Trời quyết định, và nếu ngày của tôi đã tận, thì cho dù tôi có từ bỏ bổn phận và ở nhà dưỡng bệnh cả ngày, bệnh phải trở nặng thì sẽ trở nặng, và đến lúc chết thì tôi vẫn sẽ chết, nhưng nếu ngày của tôi chưa tận, và sứ mạng của tôi chưa hoàn thành, thì Đức Chúa Trời sẽ không để tôi chết sớm. Tôi thấy rằng mình đã không biết về sự toàn năng và tể trị của Đức Chúa Trời, và rằng tôi đã sống những ngày tháng trong lo lắng và bất an, lo lắng liệu bệnh của mình có trở nặng hay mình sẽ chết không. Tôi thật sự quá ngu muội và vô tri! Thực tế, những lo lắng này là thừa thãi và không thay đổi được gì cả. Điều duy nhất tôi có thể làm là giao phó mọi sự cho Đức Chúa Trời, phó mình cho sự tể trị và sắp đặt của Ngài. Đồng thời, tôi có thể đi khám bệnh, dưỡng bệnh bình thường, và làm bổn phận hết sức có thể. Bất kể tôi sẽ sống được bao lâu hay bệnh của tôi có thuyên giảm hay không, tôi đều phải thuận phục sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời.
Sau đó, tôi lại đọc được lời Đức Chúa Trời: “Không có mối tương quan giữa bổn phận của con người và việc liệu họ được phúc hay gánh họa. Bổn phận là việc con người phải thực hiện; đó là thiên hướng của họ và không nên lệ thuộc vào sự tưởng thưởng, điều kiện hay lý do. Chỉ khi đó mới là thực hiện bổn phận của mình. Được ban phúc là khi ai đó được làm cho hoàn thiện và vui hưởng các phúc lành của Đức Chúa Trời sau khi trải qua sự phán xét. Gánh họa là khi tâm tính của ai đó không thay đổi sau khi họ đã trải qua hình phạt và sự phán xét, đó là khi họ không trải nghiệm việc được làm cho hoàn thiện, mà bị trừng phạt. Nhưng bất kể họ được ban phúc hay gánh họa, những loài thọ tạo cũng phải thực hiện bổn phận của mình, làm những điều họ cần phải làm, và làm những điều họ có thể làm; đây chính là điều tối thiểu mà người mưu cầu Đức Chúa Trời nên làm” (Sự khác nhau giữa chức vụ của Đức Chúa Trời nhập thể và bổn phận của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi nhận ra rằng tôi là một loài thọ tạo, và việc làm bổn phận là thiên kinh địa nghĩa, nên tôi không nên cố gắng giao dịch với Đức Chúa Trời hay đòi hỏi phần thưởng từ Ngài. Bất kể sau này Đức Chúa Trời đối đãi với tôi thế nào, dù được ban phước hay chịu bất hạnh, tôi cũng nên đứng đúng vị trí của một loài thọ tạo, thuận phục sự tể trị và sắp đặt của Đức Chúa Trời, và làm tròn bổn phận. Một người cuối cùng có được Đức Chúa Trời cứu rỗi hay không phụ thuộc vào việc họ có thể tiếp nhận sự phán xét và làm cho tinh sạch của Đức Chúa Trời, thoát khỏi tâm tính bại hoại và đạt được sự tương hợp với Đức Chúa Trời hay không. Không phải qua việc lao khổ, chịu khổ hay trả giá mà một người có được phước lành của Đức Chúa Trời. Từ khi tin Đức Chúa Trời, tôi chỉ thỏa mãn với sự nhiệt tình và bận rộn bề ngoài, không mưu cầu lẽ thật, không chú trọng vào lối vào sự sống của mình, hiếm khi phản tỉnh và biết mình qua lời Đức Chúa Trời. Cứ hễ có được chút hy sinh và dâng mình, tôi lại cho rằng mình có quyền được hưởng phước lành của Đức Chúa Trời. Khi dục vọng được ban phước của mình tan vỡ, tôi bắt đầu hiểu lầm và phàn nàn về Đức Chúa Trời, thậm chí hối tiếc về những sự hy sinh trước đây của mình, và trở nên không muốn làm bổn phận nữa. Đức Chúa Trời là thánh khiết và công chính, vậy mà một người ích kỷ và đê tiện như tôi, luôn tìm kiếm phước lành, cố gắng giao dịch, lợi dụng và lừa dối Đức Chúa Trời, lại còn muốn được ban phước và vào thiên quốc, thì thật là vọng tưởng! Tôi đã không mưu cầu lẽ thật, và sau nhiều năm tin Đức Chúa Trời, quan điểm của tôi về mọi việc và tâm tính sự sống của tôi không hề thay đổi. Dù tôi có chịu khổ nhiều đến đâu hay chạy đôn chạy đáo thế nào, thì tôi vẫn cứ là người chống đối Đức Chúa Trời, để rồi cuối cùng sẽ bị đào thải và trừng phạt. Tôi là một loài thọ tạo, và việc tôi dâng mình cho Đức Chúa Trời là điều tự nhiên và đúng đắn. Tôi không có quyền đòi hỏi phước lành từ Đức Chúa Trời. Thay vào đó, điều tôi nên làm là thuận phục sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời, đồng thời làm tốt bổn phận, còn về kết cục và đích đến của tôi sẽ ra sao, điều đó là do Đức Chúa Trời sắp đặt. Nhận ra điều này, tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, nếu không có bệnh tật này, con đã không biết được ý định uế tạp của mình là tìm kiếm phước lành trong đức tin. Con sẵn lòng buông bỏ ý định tìm kiếm phước lành, và bất kể bệnh có khỏi hay không, chỉ cần còn một hơi thở, con cũng sẽ dâng mình cho Ngài và làm bổn phận. Dù cho một ngày nào đó bệnh này trở nên nghiêm trọng đến nỗi con chết đi, con cũng sẽ không phàn nàn, và sẽ thuận phục sự tể trị và sắp đặt của Ngài”.
Một hôm trong lúc tĩnh nguyện, tôi đọc được lời Đức Chúa Trời phán: “Đôi khi Đức Chúa Trời sẽ sắp xếp một số tình huống cho ngươi, xử lý ngươi thông qua những người xung quanh và khiến ngươi đau khổ, khiến ngươi rút ra bài học, cho phép ngươi hiểu lẽ thật và nhìn ra thực chất sự việc. Đức Chúa Trời đang làm công tác này ngay lúc này thông qua việc để xác thịt ngươi sống với đau khổ, để ngươi có thể rút ra bài học, giải quyết tâm tính bại hoại và làm tròn bổn phận. Phao-lô thường nói rằng trong da thịt ông có một cái gai. Cái gai này là gì? Đó là một căn bệnh và ông không thể thoát khỏi nó. Ông biết rất rõ căn bệnh đó là gì, rằng nó nhắm vào tâm tính và bản tính của ông. Nếu ông không bị mắc kẹt với cái gai này, nếu ông không bị căn bệnh này đeo bám, thì ông có thể đã thiết lập vương quốc của riêng ông mọi lúc mọi nơi, nhưng với căn bệnh như vậy thì ông không còn sức nữa. Vì thế, đa phần, bệnh tật là một dạng ‘chiếc ô bảo vệ’ cho con người. Nếu ngươi không bị bệnh mà tràn trề sinh lực thì ngươi rất có thể hành ác theo kiểu nào đó và gây ra dạng rắc rối nào đó. Con người có thể dễ dàng mất lý trí khi họ kiêu ngạo ngông cuồng và phóng đãng. Họ sẽ hối hận khi đã hành ác, nhưng đến lúc đó thì họ sẽ không thể làm gì được. Đây là lý do tại sao có chút bệnh tật lại là điều tốt, là sự bảo vệ cho con người” (Khi tin Đức Chúa Trời, điều quan trọng nhất là đạt được lẽ thật, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Suy ngẫm lời Đức Chúa Trời, lòng tôi tràn đầy sự biết ơn đối với Ngài. Nếu không có bệnh tật này xảy đến, thì ý định tìm kiếm phước lành uế tạp trong đức tin của tôi đã không bị phơi bày, và tôi sẽ tiếp tục dùng sự lao khổ của mình làm vốn để giao dịch với Đức Chúa Trời. Khi tôi đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn và chịu khổ nhiều hơn, tôi sẽ càng thêm kiêu ngạo, tin rằng mình có vốn để nhận được sự khen ngợi và phước lành của Ngài. Nếu bệnh tật này không đến để tỏ lộ quan điểm mưu cầu sai lầm của mình, thì tôi đã không biết được ý định uế tạp của mình trong đức tin, và sẽ tiếp tục đi trên con đường sai lầm giống như Phao-lô, người đã đòi hỏi mão triều thiên công chính từ Đức Chúa Trời, chống đối Ngài, cuối cùng bị Ngài đào thải và trừng phạt. Nhìn lại, bệnh tật xảy đến với tôi thực sự là một chiếc ô bảo vệ. Đó là cách Đức Chúa Trời bảo vệ tôi. Dù tôi phải chịu khổ về thể xác, nhưng nó đã sửa lại quan điểm mưu cầu sai lầm của tôi, là điều không thể có được trong một môi trường thoải mái. Đức Chúa Trời cho phép tôi trải nghiệm bệnh tật không phải để gây khó dễ cho tôi, mà tâm ý của Ngài là để biến đổi tôi, để giúp tôi có thể tìm kiếm lẽ thật, phản tỉnh và biết mình qua bệnh tật, và từ đó ăn năn với Ngài. Qua bệnh tật của mình, tôi đã nhận ra sự lao tâm khổ tứ của Đức Chúa Trời, và rằng bất cứ điều gì Ngài làm trên con người cũng đều là vì sự cứu rỗi và tình yêu thương. Tôi thực sự biết ơn Đức Chúa Trời!
Sau đó, tôi dồn hết tâm sức vào bổn phận. Mặc dù đôi khi tôi cũng nghĩ: “Có một cơ thể khỏe mạnh thì tốt biết bao, không biết khi nào bệnh của mình mới khỏi”, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình vẫn đang đòi hỏi Đức Chúa Trời và không thuận phục. Thế là, tôi thầm cầu nguyện với Ngài: “Lạy Đức Chúa Trời, bất kể bệnh tật còn theo con bao lâu, dù bệnh của con không thuyên giảm, con cũng nguyện thuận phục sự sắp đặt và an bài của Ngài, và chỉ cần còn một hơi thở, con sẽ làm tròn bổn phận”. Qua lời cầu nguyện, lòng tôi trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Phản tỉnh về việc trước đây mình đã đắm chìm trong bệnh tật và làm trì hoãn công tác hội thánh, và rằng Đức Chúa Trời vẫn cho tôi cơ hội để ăn năn qua bổn phận, tôi đã nguyện thay đổi thái độ trước đây đối với bổn phận và bù đắp món nợ của tôi với Ngài. Sau đó, tôi đã cùng chị em cộng sự tổng kết những sai lệch và vấn đề trong công tác, ghi lại từng công tác cần phải triển khai, rồi thông công với các anh chị em để thực hiện chúng, và thực sự giải quyết những vấn đề mà các anh chị em gặp phải trong bổn phận. Một thời gian sau, công tác của hội thánh đã có chút khởi sắc ở mọi mặt, và các anh chị em cũng tích cực làm bổn phận. Tôi cũng được khích lệ rất nhiều và không còn bị bệnh tật kìm kẹp như trước nữa. Một hôm, tôi tình cờ tìm thấy một bài thuốc có thể chữa bệnh dạ dày của mình, sau khi uống thuốc vài lần, dạ dày của tôi đã hết đau, và cơ thể tôi dần dần hồi phục. Từ tận đáy lòng, tôi cảm tạ và ngợi ca Đức Chúa Trời, và tôi thấy Đức Chúa Trời thật khôn ngoan và toàn năng biết bao! Mọi điều Ngài làm đều là để biến đổi và làm tinh sạch tôi!
Khi trải nghiệm bệnh tật này, mặc dù tôi đã chịu một số đau khổ về thể xác, nhưng tôi đã sửa chữa được những quan điểm sai lầm của mình về việc tin Đức Chúa Trời, và những uế tạp trong đức tin của tôi cũng được làm tinh sạch phần nào. Tôi cũng hiểu ra rằng việc một loài thọ tạo làm bổn phận là thiên kinh địa nghĩa, và rằng bất kể được ban phước hay chịu bất hạnh, người ta cũng nên thuận phục sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời, cũng như làm tròn bổn phận. Những sự hiểu biết và thay đổi mà tôi có được này đều là kết quả đạt được qua sự phán xét và hình phạt của lời Đức Chúa Trời.