10. Cách giải quyết vấn đề đề phòng và hiểu lầm Đức Chúa Trời

Lời Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt

Ngày nay, Đức Chúa Trời phán xét các ngươi, hành phạt các ngươi, và kết án các ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng mục đích của việc kết án ngươi là để ngươi biết được chính mình. Ngài kết án, rủa sả, phán xét và hành phạt để ngươi có thể biết được chính mình, để tâm tính của ngươi có thể thay đổi, và hơn thế nữa, để ngươi có thể biết được giá trị của mình, và thấy rằng tất cả hành động của Đức Chúa Trời đều công chính và phù hợp với tâm tính của Ngài và những yêu cầu trong công tác của Ngài, rằng Ngài làm việc phù hợp với kế hoạch cứu rỗi nhân loại của Ngài, và rằng Ngài là Đức Chúa Trời công chính, Đấng yêu thương, cứu rỗi, phán xét, và hành phạt con người. Nếu ngươi chỉ biết rằng ngươi có địa vị thấp hèn, rằng ngươi bại hoại và phản nghịch, nhưng không biết rằng Đức Chúa Trời mong muốn làm rõ sự cứu rỗi của Ngài qua việc phán xét và hành phạt mà Ngài làm trong ngươi hôm nay, thì ngươi không cách nào có được kinh nghiệm, ngươi càng không có khả năng tiếp tục tiến tới. Đức Chúa Trời đã không đến để giết chóc hoặc hủy diệt, mà để phán xét, rủa sả, hành phạt, và cứu rỗi. Cho đến khi kế hoạch 6.000 năm quản lý của Ngài đi đến hồi kết – trước khi Ngài mặc khải kết cục của từng hạng người – thì công tác của Đức Chúa Trời trên đất sẽ vì lợi ích của sự cứu rỗi; mục đích của nó chỉ là làm cho những ai yêu mến Ngài được trọn vẹn – một cách toàn diện – và khiến họ quy phục dưới sự thống trị của Ngài. Cho dù Đức Chúa Trời cứu rỗi con người như thế nào, thì tất cả đều được thực hiện bằng cách khiến họ thoát khỏi bản chất Sa-tan cũ kỹ của họ; nghĩa là, Ngài cứu họ bằng cách để họ tìm kiếm sự sống. Nếu họ không làm thế, thì họ sẽ không có cách nào để tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Việc cứu rỗi là công tác của chính Đức Chúa Trời, và việc tìm kiếm sự sống là điều mà con người phải đảm nhận để tiếp nhận sự cứu rỗi. Trong mắt con người, sự cứu rỗi là tình yêu thương của Đức Chúa Trời, và tình yêu thương của Đức Chúa Trời không thể là hình phạt, phán xét, và rủa sả; sự cứu rỗi phải chứa đựng lòng thương xót và từ ái, hơn thế nữa, còn chứa đựng những lời an ủi, cũng như là phước lành vô biên được Đức Chúa Trời ban cho. Mọi người tin rằng khi Đức Chúa Trời cứu rỗi con người, Ngài làm vậy bằng cách cảm thúc họ với các phước lành và ân điển của Ngài, để họ có thể dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời. Điều đó có nghĩa là, Ngài cảm hóa con người tức là Ngài cứu họ. Loại cứu rỗi này được thực hiện bằng cách đạt được thỏa thuận. Chỉ khi Đức Chúa Trời ban cho họ gấp hàng trăm lần thì con người mới chịu quy phục trước danh của Đức Chúa Trời và cố gắng làm tốt vì Ngài và mang lại vinh hiển cho Ngài. Đây không phải là điều Đức Chúa Trời dự định cho loài người. Đức Chúa Trời đã đến làm việc trên đất để cứu rỗi nhân loại bại hoại; không có gì sai trong chuyện này cả. Nếu không, thì Ngài chắc chắn đã không đích thân đến để thực hiện công tác của Ngài. Trong quá khứ, phương tiện cứu rỗi của Ngài chính là việc thể hiện lòng thương xót và từ ái tột bậc, đến nỗi Ngài trao toàn bộ bản thân Ngài cho Sa-tan để đổi lấy toàn nhân loại. Hiện tại không có gì giống quá khứ: Sự cứu rỗi được ban cho các ngươi hôm nay xảy ra vào thời điểm những ngày sau rốt, trong quá trình phân chia mỗi người theo hạng; phương tiện của sự cứu rỗi các ngươi không phải là lòng thương xót và từ ái, mà là hình phạt và phán xét, để con người có thể được cứu rỗi một cách triệt để hơn. Như thế, tất cả những gì các ngươi nhận được là hình phạt, phán xét, và đánh đập không thương tiếc, nhưng hãy biết điều này: trong việc đánh đập nhẫn tâm này không có chút trừng phạt nào cả. Bất kể lời của Ta có khắt khe đến mức nào, thì những gì giáng trên các ngươi chỉ là một vài lời có vẻ cực kỳ nhẫn tâm đối với các ngươi, và cho dù Ta có thể tức giận đến mức nào, thì những gì trút xuống các ngươi vẫn là những lời quở trách, và Ta không có ý làm hại các ngươi hoặc đưa các ngươi đến cái chết. Chẳng phải đây đều là sự thật sao? Hãy biết rằng ngày nay, cho dù đó là sự phán xét công chính hay sự tinh luyện và hành phạt nhẫn tâm, thì mọi thứ đều vì sự cứu rỗi. Bất kể ngày nay mỗi người được phân chia theo từng hạng hay đủ mọi hạng người được tỏ lộ, thì mục đích trong tất cả những lời và công tác của Đức Chúa Trời là cứu những ai thực sự yêu mến Đức Chúa Trời. Sự phán xét công chính được mang đến để làm cho tinh sạch con người, và sự tinh luyện nhẫn tâm được thực hiện để làm họ thanh sạch; cả những lời khắt khe lẫn việc sửa phạt đều được thực hiện để làm cho tinh sạch và vì mục đích cứu rỗi. Như thế, phương pháp cứu rỗi của ngày hôm nay không giống của quá khứ. Hôm nay, các ngươi được đưa đến sự cứu rỗi qua sự phán xét công chính, và đây là một công cụ tốt cho việc phân chia mỗi người các ngươi theo hạng. Hơn nữa, sự trừng phạt nhẫn tâm đóng vai trò là sự cứu rỗi tối đa của các ngươi – và các ngươi có gì để nói khi đối diện với hình phạt và phán xét như thế? Chẳng phải các ngươi đã luôn tận hưởng sự cứu rỗi từ đầu đến cuối sao? Các ngươi đã nhìn thấy Đức Chúa Trời nhập thể và lĩnh hội sự toàn năng và sự khôn ngoan của Ngài; thêm vào đó, ngươi đã kinh qua sự đánh đập và sửa dạy liên tiếp. Tuy nhiên, chẳng phải các ngươi cũng đã nhận được ân điển tối cao rồi sao? Chẳng phải phước lành của các ngươi lớn hơn của bất kỳ người nào khác sao? Ân điển của các ngươi thậm chí còn dư dật hơn cả sự vinh hiển và sự giàu có mà Sa-lô-môn đã được hưởng! Hãy nghĩ về điều đó: Nếu ý định của Ta đến không phải là để cứu rỗi các ngươi, thì tháng ngày của các ngươi đã có thể nào kéo dài đến thế không? Những hữu thể tội lỗi của thịt và huyết các ngươi có thể sống sót đến ngày hôm nay không? Nếu mục tiêu của Ta đơn thuần chỉ trừng phạt các ngươi, thì tại sao Ta lại trở nên xác thịt và dấn thân vào một công trình vĩ đại đến thế? Chẳng phải việc trừng phạt những kẻ phàm trần vô danh các ngươi có thể được thực hiện chỉ bằng cách phán một lời thôi sao? Ta sẽ vẫn cần hủy diệt các ngươi sau khi chủ ý định tội các ngươi không? Chẳng lẽ các ngươi vẫn chưa tin những lời của Ta sao? Ta có thể cứu rỗi con người chỉ bằng lòng thương xót và từ ái không? Hoặc Ta có thể chỉ sử dụng việc đóng đinh trên thập tự để cứu rỗi con người không? Chẳng lẽ tâm tính công chính của Ta không có lợi hơn cho việc khiến con người thuận phục hoàn toàn sao? Chẳng phải điều đó có nhiều khả năng hơn trong việc cứu rỗi con người hoàn toàn sao?

– Ngươi nên đặt các phước lành về địa vị sang một bên và hiểu được tâm ý của Đức Chúa Trời để mang sự cứu rỗi đến cho con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời

Hết thảy các ngươi đều sống trong vùng đất của tội lỗi và sự phóng túng, và các ngươi hết thảy đều phóng túng và đầy tội lỗi. Hôm nay, các ngươi không chỉ có thể nhìn thấy Đức Chúa Trời, mà quan trọng hơn, các ngươi đã nhận lãnh hình phạt và sự phán xét, đã nhận lãnh sự cứu rỗi thực sự sâu nhiệm, nghĩa là, các ngươi đã nhận lãnh tình yêu vĩ đại nhất của Đức Chúa Trời. Trong tất cả những việc Ngài làm, Đức Chúa Trời thực sự yêu thương các ngươi; Ngài không có ác ý. Chính bởi những tội lỗi của các ngươi mà Ngài phán xét các ngươi, hầu cho các ngươi sẽ phản tỉnh bản thân và nhận lãnh sự cứu rỗi lớn lao này. Tất cả những điều này đều được thực hiện nhằm mục đích làm cho con người trọn vẹn. Từ đầu tới cuối, Đức Chúa Trời đã và đang làm hết sức để cứu rỗi con người, và không muốn hủy diệt hoàn toàn những con người Ngài đã tạo ra bằng chính đôi tay mình. Hôm nay, Ngài đã đến giữa các ngươi để làm việc; chẳng phải đây càng là sự cứu rỗi sao? Nếu Ngài ghét các ngươi, liệu Ngài có còn thực hiện công tác tầm cỡ như thế nhằm đích thân hướng dẫn các ngươi không? Tại sao Ngài phải chịu khổ như vậy? Đức Chúa Trời không ghét các ngươi hay có bất kỳ ác ý gì với các ngươi. Các ngươi nên biết tình yêu của Đức Chúa Trời là tình yêu chân thật nhất. Chỉ vì con người phản nghịch mà Ngài phải cứu rỗi họ thông qua sự phán xét; nếu không nhờ vậy, thì việc cứu họ sẽ bất khả thi. Bởi vì các ngươi không biết cách sống cuộc sống thường nhật của mình và thậm chí còn không nhận thức được nên sống thế nào, và bởi các ngươi sống trong vùng đất phóng túng, tội lỗi này và bản thân các ngươi là những ma quỷ phóng túng và ô uế, nên Ngài không thể chịu được việc để các ngươi trở nên thậm chí sa đọa thêm nữa, Ngài không nỡ lòng nhìn các người sống trong vùng đất ô uế này như bây giờ, bị Sa-tan chà đạp tùy ý, và Ngài không thể chịu được việc để các ngươi rơi vào âm phủ. Ngài chỉ muốn thu nhận nhóm người này và cứu rỗi triệt để các ngươi. Đây là mục đích chính của việc thực hiện công tác chinh phục lên các ngươi – chỉ để cứu rỗi. Nếu ngươi không thể thấy được mọi việc đã làm với ngươi đều là tình yêu thương và sự cứu rỗi, nếu ngươi nghĩ rằng đó chỉ là một phương pháp, một cách giày vò con người, và là thứ gì đó không đáng tin cậy, thì ngươi cũng có thể quay trở lại thế giới của ngươi để chịu đau đớn và khổ cực. Nếu ngươi sẵn lòng ở trong dòng chảy này, và hưởng sự phán xét cùng sự cứu rỗi lớn lao này, hưởng toàn bộ những phước lành này, những phước lành không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trong nhân thế, và hưởng tình yêu này, vậy thì hãy ngoan ngoãn: Ở lại trong dòng chảy này và chấp nhận công tác chinh phục để ngươi có thể được làm cho hoàn thiện. Hôm nay, ngươi có thể chịu một chút đau đớn và tinh luyện bởi sự phán xét của Đức Chúa Trời, nhưng có giá trị và ý nghĩa trong việc chịu đựng nỗi đau này. Mặc dù mọi người được tinh luyện và vạch rõ không thương xót bởi hình phạt và sự phán xét của Đức Chúa Trời – mục đích là để trừng phạt họ vì tội lỗi của họ, để trừng phạt xác thịt của họ – không có việc nào trong công tác này có chủ ý kết án diệt vong xác thịt của họ. Mọi sự vạch rõ gay gắt bằng lời đều nhằm mục đích dẫn dắt ngươi vào con đường đúng đắn. Các ngươi đã đích thân trải nghiệm quá nhiều công tác này, và rõ ràng nó chưa dẫn các ngươi vào một con đường xấu xa. Tất cả là để khiến ngươi sống thể hiện ra nhân tính bình thường, và tất cả đều có thể đạt được bởi nhân tính bình thường của ngươi. Mọi bước trong công tác của Đức Chúa Trời đều dựa trên nhu cầu của ngươi, tùy theo yếu điểm của ngươi, tùy theo vóc giạc thực tế của ngươi, và không có trọng trách nào không thể gánh vác được mà lại đặt lên vai các ngươi. Điều này chưa rõ với ngươi hôm nay, và ngươi cảm thấy như thể Ta quá nghiêm khắc với ngươi, và quả thật, ngươi luôn tin rằng lý do Ta hành phạt, phán xét và quở trách ngươi hằng ngày là bởi Ta ghét ngươi. Nhưng mặc dù những gì ngươi tiếp nhận là hình phạt và sự phán xét, đây thực ra lại là tình yêu thương dành cho ngươi, và là sự bảo vệ lớn nhất. Nếu ngươi không thể nắm bắt ý nghĩa sâu nhiệm hơn của công tác này, ngươi sẽ không thể nào tiếp tục trải nghiệm được. Sự cứu rỗi này nên mang lại cho ngươi sự yên ủi. Đừng từ chối tỉnh ngộ. Đã đến mức này rồi, ý nghĩa của công tác chinh phục nên rõ ràng với ngươi, và ngươi không nên giữ quan điểm này nọ về nó nữa!

– Sự thật bên trong công tác chinh phục (4), Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời

Một số người có tố chất quá kém cỏi và không yêu lẽ thật. Họ không có khả năng hiểu được lẽ thật cho dù lẽ thật được thông công như thế nào. Họ đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm rồi mà vẫn không thể nói ra được nhận thức hay trải nghiệm nào chân thực. Vì vậy, họ quy định rằng mình không nằm trong số dân sự được Đức Chúa Trời chọn và định trước, rằng họ không thể được Đức Chúa Trời cứu rỗi, cho dù họ có tin Ngài thêm bao nhiêu năm đi chăng nữa. Họ tâm niệm rằng: “Chỉ những người được Đức Chúa Trời chọn và định trước mới có thể được cứu rỗi, còn tất cả những người có tố chất quá kém cỏi và không thể hiểu được lẽ thật thì đều không nằm trong số dân được Đức Chúa Trời chọn và định trước; những người này không thể được cứu rỗi, ngay cả khi họ tin”. Họ nghĩ rằng Đức Chúa Trời không quyết định kết cục của con người dựa trên những biểu hiện và hành vi của con người. Nếu đây là suy nghĩ của ngươi thì ngươi đã cực kỳ hiểu lầm Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Trời thật sự hành động như vậy thì Ngài có công chính không? Đức Chúa Trời quyết định kết cục của con người bằng một nguyên tắc: Sau cùng, kết cục của con người sẽ được quyết định dựa trên những biểu hiện và hành vi của riêng họ. Nếu ngươi không thể nhìn thấy tâm tính công chính của Đức Chúa Trời và luôn hiểu lầm Đức Chúa Trời cũng như bóp méo những tâm ý của Ngài, đến mức luôn bi quan và thất vọng, thì chẳng phải đó là tự mình chuốc lấy sao? Nếu ngươi không hiểu sự tiền định của Đức Chúa Trời hoạt động như thế nào thì ngươi nên tìm kiếm lẽ thật từ Đức Chúa Trời trong lời Ngài, đừng mù quáng quy định rằng mình không nằm trong số dân được Ngài chọn và định trước. Đây là một sự hiểu lầm Đức Chúa Trời nghiêm trọng! Ngươi đơn thuần không hề biết về công tác của Đức Chúa Trời, và ngươi không hiểu tâm ý của Đức Chúa Trời, càng không hiểu nỗ lực miệt mài đằng sau công tác quản lý sáu nghìn năm của Đức Chúa Trời. Ngươi từ bỏ chính mình, suy đoán và nghi ngờ Đức Chúa Trời, sợ rằng mình là kẻ phục vụ sẽ bị đào thải sau khi phục vụ xong, luôn ngẫm nghĩ rằng: “Tại sao mình phải thực hiện bổn phận? Khi thực hiện bổn phận, mình có đang dâng sự phục vụ không? Nếu sau khi dâng sự phục vụ xong rồi mình bị loại bỏ thì chẳng phải mình bị lừa sao?”. Ngươi nghĩ gì về suy nghĩ này? Ngươi có thể phân định được không? Ngươi luôn hiểu sai về Đức Chúa Trời, xếp Ngài vào số các quỷ vương thống trị thế gian, đề phòng Ngài, luôn nghĩ rằng Ngài cũng ích kỷ và đê hèn như con người. Ngươi chẳng bao giờ tin rằng Ngài yêu thương nhân loại, và ngươi chẳng bao giờ tin vào sự chân thành của Ngài trong việc cứu rỗi nhân loại. Nếu ngươi luôn tự nhận mình là kẻ phục vụ và sợ bị đào thải sau khi dâng sự phục vụ, thì ngươi mang tâm thái giả dối của những kẻ chẳng tin. Những người ngoại đạo không tin Đức Chúa Trời vì họ không thừa nhận có một Đức Chúa Trời, cũng không thừa nhận lời Đức Chúa Trời là lẽ thật. Vì rằng ngươi tin Đức Chúa Trời, tại sao ngươi lại không có đức tin nơi Ngài? Tại sao ngươi không thừa nhận rằng lời Đức Chúa Trời là lẽ thật? Ngươi không sẵn lòng thực hiện bổn phận, ngươi không trải qua sự gian khổ nào để thực hành lẽ thật, và kết quả là ngươi vẫn chưa đạt được lẽ thật, mặc dù ngươi đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm, và bất chấp tất cả những điều đó, cuối cùng thì ngươi đổ lỗi cho Đức Chúa Trời, nói rằng Ngài đã không định trước cho ngươi, rằng Ngài đã không chân thành với ngươi. Đó là vấn đề gì? Ngươi hiểu lầm những tâm ý của Đức Chúa Trời, và không tin lời Ngài, không đưa lẽ thật vào thực hành, cũng không dâng mình khi thực hiện bổn phận của mình. Làm sao ngươi có thể đáp ứng tâm ý của Đức Chúa Trời? Làm sao ngươi có thể đạt được công tác của Đức Thánh Linh và hiểu được lẽ thật? Những người như thế còn không đủ tư cách làm người phục vụ, vậy thì làm sao họ có thể đủ tư cách mặc cả với Đức Chúa Trời? Nếu ngươi nghĩ Đức Chúa Trời không công chính, tại sao ngươi tin Ngài? Ngươi luôn muốn Đức Chúa Trời phán riêng với ngươi: “Ngươi là dân của vương quốc; điều này sẽ không bao giờ thay đổi” trước khi ngươi ra sức cho nhà Ngài, và nếu Ngài không làm như vậy, ngươi sẽ không bao giờ dâng lòng mình cho Ngài. Những người như thế thật phản nghịch và cương ngạnh! Ta thấy có rất nhiều người không bao giờ tập trung vào việc thay đổi tâm tính mình, càng không tập trung thực hành lẽ thật. Họ chỉ tập trung luôn miệng hỏi liệu họ có thể đạt được đích đến tốt hay không, Đức Chúa Trời sẽ đối đãi với họ thế nào, liệu Ngài có định trước cho họ là dân của Ngài không, và những vấn đề đồn thổi khác như thế. Làm sao những người như thế, những người không tham gia vào công tác đúng đắn, có thể đạt được lẽ thật? Làm sao họ có thể được ở lại trong nhà Đức Chúa Trời? Giờ Ta trịnh trọng bảo các ngươi: dù một người có thể được tiền định, nhưng nếu người này không thể tiếp nhận lẽ thật và đưa lẽ thật vào thực hành để đạt được sự thuận phục Đức Chúa Trời, thì kết cục sau cùng của họ sẽ là bị đào thải. Chỉ những ai chân thành dâng mình cho Đức Chúa Trời và đưa lẽ thật vào thực hành bằng tất cả sức lực của mình thì mới có thể sống sót và bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Mặc dù những người khác có thể cho rằng họ không phải là người được định trước để được ở lại, nhưng họ sẽ có một đích đến tốt hơn những người được cho là đã được định trước nhưng lại chưa bao giờ trung thành với Đức Chúa Trời, bởi tâm tính công chính của Đức Chúa Trời. Ngươi có tin những lời này không? Nếu ngươi không thể tin những lời này và tiếp tục cố chấp đi chệch hướng, thì Ta bảo ngươi, ngươi được quy định là không thể sống sót, bởi vì ngươi đơn thuần không phải là người thật lòng tin Đức Chúa Trời hay có tình yêu với lẽ thật. Bởi như vậy nên sự tiền định của Đức Chúa Trời không quan trọng nữa. Sở dĩ Ta phán như vậy là vì cuối cùng, Đức Chúa Trời sẽ quyết định kết cục của con người qua những biểu hiện và hành vi của họ, trong khi sự tiền định của Đức Chúa Trời chỉ đóng vai trò nhỏ theo cách khách quan chứ không phải vai trò chủ đạo. Ngươi có hiểu điều này không?

– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Có người khi đọc lời Đức Chúa Trời, nhìn thấy lời Ngài lên án con người thì liền nảy sinh quan niệm và có sự chống đối. Ví dụ, lời Đức Chúa Trời nói nếu ngươi không tiếp nhận lẽ thật thì Đức Chúa Trời không thích ngươi, không chấp thuận ngươi, ngươi là kẻ hành ác, là kẻ địch lại Đấng Christ, hễ nhìn thấy ngươi thì Đức Chúa Trời sẽ buồn phiền và Ngài không cần ngươi nữa. Người ta nghe những lời này thì cảm thấy: “Những lời này chính là nói đến mình, Đức Chúa Trời chắc chắn không cần mình nữa, Ngài đã vứt bỏ mình, vậy thì mình cũng không tin Đức Chúa Trời nữa”. Có những người khi đọc lời Đức Chúa Trời thường nảy sinh những quan niệm và hiểu lầm vì Đức Chúa Trời phơi bày tình trạng bại hoại của con người và nói những lời lên án con người. Họ trở nên tiêu cực và yếu đuối, nghĩ rằng những lời Đức Chúa Trời nhắm vào họ, rằng Đức Chúa Trời đang từ bỏ họ và sẽ không cứu rỗi họ. Họ trở nên tiêu cực đến mức rơi lệ và không muốn đi theo Đức Chúa Trời nữa. Đây thực sự là một sự hiểu lầm về Đức Chúa Trời. Khi ngươi không hiểu ý nghĩa của lời Đức Chúa Trời, ngươi không nên cố quy định Đức Chúa Trời. Ngươi không biết Đức Chúa Trời ruồng bỏ loại người nào, hay Ngài từ bỏ con người trong hoàn cảnh nào, hay Ngài gạt con người sang một bên trong hoàn cảnh nào; có những nguyên tắc và bối cảnh cho tất cả những điều này. Nếu ngươi không thông hiểu đầy đủ về những việc cụ thể này, ngươi sẽ rất dễ bị quá mẫn cảm và ngươi sẽ quy định bản thân mình dựa trên một vài lời từ Đức Chúa Trời. Chẳng phải như thế là có vấn đề sao? Khi Đức Chúa Trời phán xét con người, khía cạnh chính của họ mà Ngài lên án là gì? Điều Đức Chúa Trời phán xét và quy định là những tâm tính bại hoại và thực chất bại hoại của con người, Ngài lên án tâm tính Sa-tan và bản tính Sa-tan của họ, Ngài lên án những biểu hiện và hành vi khác nhau của việc họ phản nghịch và chống đối Đức Chúa Trời, Ngài lên án họ vì không thể thuận phục Đức Chúa Trời, vì luôn chống đối Đức Chúa Trời, và vì luôn có những động cơ và mục tiêu riêng của mình – nhưng sự lên án như vậy không có nghĩa là Đức Chúa Trời đã từ bỏ những người có tâm tính Sa-tan. Nếu ngươi không hiểu rõ điều này thì ngươi không có năng lực lĩnh hội, điều này khiến ngươi có chút giống những người mắc bệnh tâm thần, luôn nghi ngờ mọi chuyện và hiểu sai Đức Chúa Trời. Những người như vậy không có đức tin thật, vậy sao họ có thể theo Đức Chúa Trời đến cùng được? Nghe chỉ một lời tuyên án của Đức Chúa Trời, ngươi nghĩ rằng đã bị Đức Chúa Trời kết án, mọi người đã bị Đức Chúa Trời từ bỏ và sẽ không còn được cứu rỗi nữa, và bởi vì điều này mà ngươi trở nên tiêu cực, bỏ mặc bản thân rơi vào tuyệt vọng. Đây là hiểu sai về Đức Chúa Trời. Thực ra, Đức Chúa Trời không từ bỏ con người. Họ đã hiểu sai Đức Chúa Trời và tự từ bỏ bản thân mình. Không có gì nghiêm trọng hơn là khi con người tự từ bỏ bản thân mình, như đã được ứng nghiệm bằng những lời trong Cựu Ước: “Kẻ ngu dại chết, vì thiếu trí hiểu” (Châm ngôn 10:21). Không có hành vi nào ngu ngốc hơn là khi con người ta bỏ mặc bản thân rơi vào tuyệt vọng. Đôi khi ngươi đọc những lời Đức Chúa Trời dường như quy định con người; nhưng thực ra, những lời đó không quy định bất cứ ai cả, mà là sự thể hiện tâm ý và quan điểm của Đức Chúa Trời. Những lời này là lẽ thật và nguyên tắc, chúng không quy định ai cả. Những lời Đức Chúa Trời phán ra trong những lúc giận dữ hay thạnh nộ cũng thể hiện tâm tính của Đức Chúa Trời, những lời này là lẽ thật, và hơn nữa, chúng thuộc về nguyên tắc. Con người phải hiểu được điều này. Mục đích Đức Chúa Trời phán những lời này là để con người hiểu được lẽ thật và hiểu được các nguyên tắc; nó hoàn toàn không phải là để quy định con người. Điều này không liên quan gì đến đích đến và phần thưởng cuối cùng của con người, càng không phải là sự trừng phạt cuối cùng của con người. Đây chỉ đơn thuần là những lời để phán xét và tỉa sửa con người, lời Ngài là kết quả của sự tức giận khi con người không sống đúng kỳ vọng của Ngài, và những lời này hòng để thức tỉnh họ, để thúc giục họ – và chúng là những lời phát xuất từ tấm lòng Đức Chúa Trời. Ấy thế mà, một số người gục ngã và từ bỏ Đức Chúa Trời chỉ vì một lời phán xét của Đức Chúa Trời. Những người như thế không biết điều gì tốt cho họ, họ trơ lì với lý trí và hoàn toàn không tiếp nhận lẽ thật. … Có những lúc người ta cho rằng Đức Chúa Trời vứt bỏ mình rồi, thực ra Ngài không hề vứt bỏ ngươi, chẳng qua là Ngài quẳng ngươi sang một bên, để cho ngươi phản tỉnh. Đức Chúa Trời thấy ngươi đáng ghét, không muốn để ý tới ngươi, nhưng cũng không phải thực sự vứt bỏ ngươi. Có người mặc dù đã ra sức làm bổn phận của mình trong nhà Đức Chúa Trời, nhưng bởi vì những nguyên do như thực chất của họ và đủ loại biểu hiện của họ… mà Đức Chúa Trời thấy họ không phải là người yêu thích lẽ thật, không tiếp nhận lẽ thật chút nào. Thực ra, đối với Đức Chúa Trời người này đã bị vứt bỏ và không thực sự được tuyển chọn, họ chẳng qua là kẻ dốc sức lực phục vụ tạm thời. Nhưng đối với một số người, Đức Chúa Trời lại gắng hết sức sửa dạy, sửa phạt và phán xét họ, thậm chí lên án và nguyền rủa họ, dùng các loại phương thức không phù hợp với quan niệm của con người để đối đãi với họ. Một số người không hiểu tâm ý của Đức Chúa Trời, và nghĩ rằng Đức Chúa Trời đang chỉ trích họ và làm tổn thương họ. Họ nghĩ rằng sống trước Đức Chúa Trời thì họ không có tôn nghiêm, họ không muốn làm đau lòng Ngài thêm nữa và rời khỏi hội thánh. Họ thậm chí nghĩ rằng làm điều này là có lý trí, và theo cách đó, họ quay lưng với Đức Chúa Trời – nhưng trên thực tế, Đức Chúa Trời đã không từ bỏ họ. Họ không hề biết chút gì về tâm ý của Ngài. Họ có phần quá nhạy cảm, đi quá xa đến mức từ bỏ sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Họ có thật sự có lương tâm không? Có những lúc Đức Chúa Trời lánh khỏi con người, và những lúc Ngài để họ sang một bên một khoảng thời gian để họ có thể phản tỉnh về chính mình, nhưng Đức Chúa Trời chưa từ bỏ họ; Ngài đang ban cho họ cơ hội ăn năn. Đức Chúa Trời chỉ thật sự từ bỏ và những kẻ ác phạm nhiều điều ác, những kẻ chẳng tin và những kẻ địch lại Đấng Christ. Một số người nói: “Tôi cảm thấy không có công tác của Đức Thánh Linh và tôi đã không có sự khai sáng của Đức Thánh Linh từ lâu. Có phải Đức Chúa Trời đã từ bỏ tôi?”. Đây là một quan niệm sai lầm. Có một vấn đề về tâm tính ở đây: con người có quá chiều theo cảm xúc, họ luôn làm theo lý lẽ riêng của mình, luôn tùy ý và không có lý trí – đây chẳng phải là vấn đề về tâm tính sao? Ngươi nói rằng Đức Chúa Trời đã từ bỏ ngươi, rằng Ngài sẽ không cứu rỗi ngươi, vậy thì Ngài đã quy định kết cục cho ngươi sao? Đức Chúa Trời chỉ đơn thuần phán vài lời giận dữ với ngươi. Sao ngươi có thể nói Ngài đã từ bỏ ngươi, rằng Ngài không muốn ngươi nữa? Có những lúc ngươi không thể cảm nhận được công tác của Đức Thánh Linh, nhưng Đức Chúa Trời chưa tước đi của ngươi quyền đọc lời Ngài, Ngài cũng chưa quy định kết cục của ngươi, hay chia cắt con đường dẫn đến sự cứu rỗi của ngươi – vậy ngươi buồn phiền về điều gì? Ngươi đang ở trong một trạng thái tồi tệ, có vấn đề trong những động cơ của ngươi, có vấn đề trong quan điểm và tư tưởng của ngươi, trạng thái tâm trí của ngươi bị méo mó – thế mà ngươi không cố gắng sửa chữa những điều này bằng cách tìm kiếm lẽ thật, và liên tục diễn dịch sai và oán trách Đức Chúa Trời, và đẩy trách nhiệm cho Đức Chúa Trời, và thậm chí còn nói: “Đức Chúa Trời không muốn tôi, do đó tôi không tin vào Ngài nữa”, thì chẳng phải ngươi lố bịch sao? Chẳng phải ngươi không có lý trí sao? Người như thế là quá ngang ngược, một chút lý trí cũng không có, là người không nói lý lẽ được, loại người đó khó tiếp nhận lẽ thật nhất, là người rất khó được cứu rỗi.

– Chỉ bằng cách giải quyết những quan niệm của mình thì mới có thể tiến vào đúng hướng của đức tin nơi Đức Chúa Trời (1), Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Khi gặp chuyện, các ngươi luôn hành động hèn nhát, luôn chiều lòng người, luôn thỏa hiệp, luôn hành xử kiểu trung dung, không bao giờ đắc tội ai, không màng đến chuyện không phải của mình, không bao giờ làm quá chuyện gì, kiểu như ngươi đang ở đúng vị trí của mình, chăm chú vào bổn phận của mình, được bảo gì thì làm nấy, không xung phong cũng không tụt hậu, cứ thuận theo thời thế, nhưng nói Ta nghe, các ngươi nghĩ rằng nếu các ngươi cứ thực hiện bổn phận theo cách này đến tận cùng thì có thể được Đức Chúa Trời chấp thuận không? Các ngươi có ý thức được rằng tình trạng như thế này là rất nguy hiểm, không chỉ là các ngươi không thể được Đức Chúa Trời hoàn thiện mà còn có khả năng xúc phạm đến tâm tính của Đức Chúa Trời không? Kiểu người không nóng mà cũng không lạnh này có mưu cầu lẽ thật hay không? Họ là kiểu người kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác sao? Một người sống trong kiểu tình trạng này thường bộc lộ những suy nghĩ chiều lòng người họ không có lòng kính sợ Đức Chúa Trời. Nếu người ta cảm thấy kinh hoàng và hoảng sợ vì lý do không chính đáng, liệu đó có phải là tấm lòng biết kính sợ Đức Chúa Trời không? (Thưa, không phải.) Kể cả nếu họ có dốc hết bản thân vào bổn phận, từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ gia đình, nhưng lại không dâng lòng cho Đức Chúa Trời, đã vậy còn đề phòng Đức Chúa Trời, tình trạng như thế có tốt hay không? Đấy là tình trạng bình thường của việc bước vào thực tế lẽ thật sao? Diễn biến về sau của tình trạng này chẳng đáng sợ sao? Nếu người ta cứ tiếp tục ở trong tình trạng này, liệu họ có thể đạt được lẽ thật hay không, có thể đạt được sự sống hay không, và có thể đạt được thực tế lẽ thật hay không? (Thưa, không thể.) Các ngươi có ý thức được rằng bản thân mình đang có tình trạng này hay không? Khi ý thức được chuyện đó, các ngươi có tự nhủ: “Tại sao mình luôn đề phòng Đức Chúa Trời? Tại sao mình luôn suy nghĩ theo cách này? Suy nghĩ theo cách này thật quá đáng sợ! Làm vậy là chống đối Đức Chúa Trời và bác bỏ lẽ thật. Đề phòng Đức Chúa Trời cũng giống như chống đối Ngài”? Tình trạng đề phòng Đức Chúa Trời cũng giống như là kẻ trộm, ngươi không dám sống trong ánh sáng, ngươi sợ để lộ bộ mặt ma quỷ của mình, và đồng thời ngươi sợ rằng: “Không đùa với Đức Chúa Trời được đâu. Ngài có thể phán xét và hành phạt con người mọi nơi mọi lúc. Nếu làm Đức Chúa Trời nổi giận, nhẹ thì Ngài sẽ tỉa sửa ta, nặng thì Ngài sẽ trừng phạt ta, cho ta lâm bệnh hoặc phải chịu đau khổ. Con người không chịu nổi những chuyện này đâu!”. Chẳng phải con người có những hiểu lầm này sao? Đây mà là tấm lòng kính sợ Đức Chúa Trời sao? (Thưa, không phải.) Tình trạng này không đáng sợ sao? Khi người ta rơi vào tình trạng này, khi người ta đề phòng Đức Chúa Trời, luôn có những suy nghĩ như thế, luôn có thái độ như thế với Đức Chúa Trời, vậy họ có đang đối xử với Đức Chúa Trời như Đức Chúa Trời không? Đây mà là tin Đức Chúa Trời sao? Khi người ta tin Đức Chúa Trời theo cách này, khi họ không đối xử với Đức Chúa Trời như Đức Chúa Trời, đấy chẳng phải là vấn đề sao? Ít nhất, họ không công nhận tâm tính công chính của Ngài, cũng không tiếp nhận sự thật về công tác của Ngài. Họ nghĩ: “Đúng là Đức Chúa Trời đầy thương xót và yêu thương, nhưng Ngài cũng đầy thịnh nộ. Cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời mà giáng xuống con người thì thảm khốc lắm. Ngài có thể đánh chết con người bất kỳ lúc nào, muốn hủy diệt ai thì hủy diệt. Đừng chọc giận Đức Chúa Trời. Đúng là sự oai nghi và thịnh nộ của Ngài không dung thứ sự xúc phạm nào. Nên cứ giữ khoảng cách với Ngài đi!”. Nếu người ta có thái độ này, có những ý nghĩ này, liệu họ có thể đến trước Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn và chân thành không? Không thể.

– Chỉ bằng cách thực hành lẽ thật thì mới có thể loại bỏ sự trói buộc của tâm tính bại hoại, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Nếu ngươi cảm thấy mình có thể thực hiện một bổn phận nào đó, nhưng ngươi cũng sợ mắc sai lầm và bị đào thải, và do đó ngươi rụt rè, trì trệ và không tiến bộ, thì đó có phải là một thái độ thuận phục không? Ví dụ, nếu các anh chị em của ngươi chọn ngươi làm lãnh đạo của họ, thì ngươi có thể cảm thấy có nghĩa vụ thực hiện bổn phận này vì ngươi đã được chọn, nhưng ngươi không nhìn bổn phận này bằng thái độ chủ động. Tại sao ngươi không chủ động? Tại vì ngươi có những suy nghĩ về nó, và cảm thấy rằng: “Làm lãnh đạo chẳng hề là một điều tốt. Nó giống như đi trên lưỡi dao hay bước trên lớp băng mỏng. Nếu mình làm tốt thì sẽ không có phần thưởng gì, nhưng nếu mình làm kém thì sẽ bị tỉa sửa. Và bị tỉa sửa thậm chí không phải là điều tồi tệ nhất. Sẽ thế nào nếu mình bị thay thế, hay bị đào thải? Nếu điều đó xảy ra, chẳng phải mình kể như xong sao?”. Vào thời điểm đó, ngươi bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn. Đây là thái độ gì? Đây là đề phòng và hiểu sai. Đây không phải là một thái độ mà người ta nên có đối với bổn phận của mình. Đó là một thái độ thoái chí và tiêu cực. Vậy, một thái độ tích cực thì phải như thế nào? (Thưa, chúng ta nên cởi mở, thẳng thắn, và có can đảm gánh vác trọng trách.) Đó nên là thái độ thuận phục và chủ động phối hợp. Điều các ngươi nói hơi sáo rỗng. Khi quá sợ hãi như thế này, làm sao ngươi có thể cởi mở và thẳng thắn được? Và có can đảm gánh vác trọng trách nghĩa là gì? Tâm thái nào sẽ cho ngươi can đảm gánh vác trọng trách? Nếu ngươi luôn sợ xảy ra chuyện và mình không gánh vác nổi, trong lòng ngươi lại có nhiều thứ cản trở, thì về cơ bản ngươi sẽ không có can đảm gánh vác trọng trách. Việc “cởi mở, thẳng thắn”, “có can đảm gánh vác trọng trách” hoặc “chết cũng không từ” mà các ngươi nói đến nghe hơi giống mấy khẩu hiệu mà những thanh niên phẫn nộ la hét. Những khẩu hiệu này có giải quyết được vấn đề thực tế không? Cái cần bây giờ là thái độ đúng đắn. Để có thái độ đúng đắn, ngươi phải hiểu khía cạnh này của lẽ thật. Đây là cách duy nhất để giải quyết những khó khăn bên trong ngươi và cho phép ngươi tiếp nhận suôn sẻ sự ủy thác này, bổn phận này. Đây là con đường thực hành, và chỉ đây mới là lẽ thật. Nếu ngươi dùng những từ như “cởi mở, thẳng thắn”, “có can đảm gánh vác trọng trách” để giải quyết nỗi sợ hãi trong lòng, thì có hiệu quả không? (Thưa, không.) Điều này chỉ ra rằng những việc này không phải là lẽ thật, cũng không phải là con đường thực hành. Ngươi có thể nói: “Tôi là người cởi mở và thẳng thắn, đội trời đạp đất, không có những suy nghĩ viển vông hỗn tạp trong lòng tôi, và tôi có can đảm để gánh vác trọng trách”. Bề ngoài, ngươi gánh vác bổn phận của mình, nhưng sau đó, sau khi suy ngẫm một thời gian, ngươi vẫn cảm thấy mình không thể gánh vác được. Ngươi có thể vẫn cảm thấy sợ hãi. Ngoài ra, ngươi có thể thấy những người khác bị tỉa sửa, và càng trở nên sợ hãi hơn, giống như một con chó bị quất sợ sợi dây da. Ngươi sẽ ngày càng cảm thấy vóc giạc của mình quá nhỏ bé, và rằng bổn phận này giống như một vực thẳm mênh mông không thể băng qua, và cuối cùng, ngươi vẫn sẽ không thể gánh vác trọng trách này. Đây là lý do tại sao hô hào khẩu hiệu không thể giải quyết những vấn đề thực tế. Vậy thì làm thế nào ngươi có thể thực sự giải quyết vấn đề này? Ngươi nên chủ động tìm kiếm lẽ thật và có thái độ thuận phục, hợp tác. Điều đó có thể giải quyết triệt để vấn đề. Rụt rè, sợ hãi và lo lắng cũng vô ích. Việc liệu ngươi có bị tỏ lộ và đào thải hay không có liên quan gì đến việc trở thành lãnh đạo không? Nếu ngươi không phải là một lãnh đạo, tâm tính bại hoại của ngươi có biến mất không? Sớm muộn gì ngươi cũng phải giải quyết vấn đề tâm tính bại hoại của mình. Ngoài ra, nếu ngươi không phải là lãnh đạo, thì ngươi sẽ không có nhiều cơ hội thực hành hơn và sẽ chậm tiến bộ trong sự sống, ít có cơ hội được hoàn thiện. Làm lãnh đạo hay chấp sự tuy có khổ hơn một chút nhưng cũng rất có lợi, và nếu ngươi có thể bước đi trên con đường theo đuổi lẽ thật thì ngươi có thể được hoàn thiện. Đó quả là một phước lành lớn lao! Vì vậy ngươi nên thuận phục và tích cực hợp tác. Đây là bổn phận và trách nhiệm của ngươi. Dù con đường phía trước thế nào, ngươi cũng nên có lòng thuận phục. Đây là thái độ ngươi nên có để tiếp cận bổn phận của mình.

– Thực hiện bổn phận đạt tiêu chuẩn là gì?, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Một số người không tin nhà Đức Chúa Trời có thể đối xử công bằng với mọi người. Họ không tin rằng trong nhà Đức Chúa Trời thì Đức Chúa Trời nắm quyền và lẽ thật nắm quyền. Họ tin rằng bất kể một người thực hiện bổn phận nào, nếu có nảy sinh vấn đề, nhà Đức Chúa Trời sẽ lập tức xử lý người đó, tước bỏ tư cách thực hiện bổn phận đó của họ, đuổi họ đi, hoặc thậm chí thanh trừ họ khỏi hội thánh. Sự thật có thực sự như thế không? Chắc chắn là không. Nhà Đức Chúa Trời đối xử với mỗi một người theo các nguyên tắc lẽ thật. Đức Chúa Trời công chính trong cách Ngài đối xử với mỗi người. Ngài không chỉ nhìn vào biểu hiện của người ta trong một sự việc riêng lẻ; Ngài nhìn vào thực chất bản tính của người đó, vào ý định, thái độ của họ, và Ngài đặc biệt nhìn vào việc người đó có thể phản tỉnh khi mắc lỗi hay không, có hối hận hay không, có thể dựa vào lời Ngài mà nhìn thấu thực chất của vấn đề, đạt đến hiểu lẽ thật, ghê tởm bản thân và thực sự ăn năn hay không. Nếu người ta không có thái độ đúng đắn này, hoàn toàn bị hỗn tạp bởi ý định cá nhân, toàn là những thứ hẹp hòi ma mãnh và những bộc lộ của tâm tính bại hoại, rồi đến khi phát sinh vấn đề thì giả vờ, ngụy biện và phân bua, có chết cũng không chịu thừa nhận hành động của mình, thì dạng người này không có cách nào được cứu rỗi nữa. Họ không hề tiếp nhận lẽ thật và hoàn toàn bị tỏ lộ. Những người không đúng đắn và không hề tiếp nhận lẽ thật thì về thực chất đều là những kẻ chẳng tin và chỉ có thể bị đào thải. Kẻ chẳng tin đi làm lãnh đạo và người làm công thì làm sao mà không bị tỏ lộ và đào thải chứ? Một kẻ chẳng tin, dù là thực hiện bổn phận gì chăng nữa, chắc chắn sẽ bị tỏ lộ sớm nhất, vì tâm tính bại hoại mà họ bộc lộ ra là quá nhiều và quá rõ ràng. Hơn nữa, họ chẳng hề tiếp nhận lẽ thật, lại còn hành động bừa phứa. Cuối cùng, khi bị đào thải và mất đi cơ hội thực hiện bổn phận, họ bắt đầu lo lắng và suy nghĩ, “Vậy là coi như xong. Nếu không được phép thực hiện bổn phận thì làm sao mình có thể được cứu rỗi. Phải làm gì đây?”. Thực ra, trời không tuyệt đường người. Có một con đường cuối cùng chính là thực sự hối cải, mau chóng truyền bá phúc âm và đưa được người ta về, lập công chuộc tội. Họ mà không đi con đường này nữa thì thật sự tiêu tùng. Nếu có chút lý trí và biết mình chẳng có tài cán gì, thì họ nên trang bị lẽ thật cho tốt và rèn luyện truyền bá phúc âm, đó cũng là đang thực hiện bổn phận. Việc này hoàn toàn khả thi. Nếu họ thừa nhận bản thân bị đào thải vì không làm tốt bổn phận, nhưng vẫn không tiếp nhận lẽ thật và trong lòng chẳng có lấy một chút hối hận, lại còn cam tâm sa đọa, thì như vậy chẳng phải là ngu muội và vô tri hay sao? Nói cho Ta nghe, nếu một người mắc lỗi nhưng có thể thực sự nhận thức và sẵn lòng hối cải, lẽ nào nhà Đức Chúa Trời lại không cho họ cơ hội? Khi kế hoạch quản lý sáu nghìn năm của Đức Chúa Trời sắp kết thúc, có rất nhiều bổn phận cần được thực hiện, chỉ sợ ngươi không có lương tâm hay lý trí, không chuyên tâm vào việc chính đáng, nếu ngươi có được cơ hội thực hiện bổn phận nhưng không biết quý trọng, hoàn toàn không mưu cầu lẽ thật, để lỡ mất thời điểm tốt nhất thì ngươi sẽ bị tỏ lộ. Nếu ngươi liên tục qua loa chiếu lệ khi thực hiện bổn phận, và không hề thuận phục khi bị tỉa sửa, thì nhà Đức Chúa Trời còn dùng ngươi thực hiện bổn phận không? Trong nhà Đức Chúa Trời, lẽ thật nắm quyền, chứ không phải Sa-tan. Đức Chúa Trời có tiếng nói cuối cùng trong mọi sự. Chính Ngài đang làm công tác cứu rỗi nhân loại, chính Ngài đang tể trị mọi sự. Không cần ngươi phải phân tích đúng sai; ngươi chỉ cần nghe lời và thuận phục. Khi bị tỉa sửa, ngươi phải tiếp nhận lẽ thật và có thể chỉnh đốn sai lầm. Nếu ngươi làm vậy, nhà Đức Chúa Trời sẽ không tước mất tư cách thực hiện bổn phận của ngươi. Nếu ngươi luôn sợ bị đào thải, luôn nói lý lẽ, luôn ngụy biện cho bản thân, thì có vấn đề rồi. Nếu ngươi để người khác thấy mình hoàn toàn không tiếp nhận lẽ thật, không biết lý lẽ, thì phiền phức rồi. Hội thánh không xử lý ngươi thì không được. Nếu ngươi hoàn toàn không tiếp nhận lẽ thật khi thực hiện bổn phận, luôn sợ bị tỏ lộ và đào thải, thì nỗi sợ này của ngươi có lẫn tạp ý của con người và có tâm tính bại hoại của Sa-tan, có sự nghi ngờ, đề phòng và hiểu lầm. Đây đều không phải là thái độ mà con người nên có. Ngươi phải bắt đầu từ việc giải quyết chữ “sợ”, ngoài ra cũng phải giải quyết những hiểu lầm của ngươi về Đức Chúa Trời. Con người nảy sinh hiểu lầm về Đức Chúa Trời như thế nào? Khi người ta được bình an vô sự, thì chắc chắn con người không hiểu lầm, mà còn tin rằng Đức Chúa Trời là tốt lành, tôn quý, công chính, đầy lòng thương xót và từ ái, rằng mọi việc Đức Chúa Trời làm đều đúng. Tuy nhiên, khi gặp chuyện gì đó không phù hợp với quan niệm của mình, họ nghĩ: “Có vẻ như Đức Chúa Trời không công chính cho lắm, ít nhất là không phải trong chuyện này”. Đây có phải là hiểu lầm không? Làm thế nào mà Đức Chúa Trời lại không công chính nữa? Điều gì đã khiến ngươi nảy sinh sự hiểu lầm này? Điều gì đã khiến ngươi nảy sinh ý nghĩ và nhận thức rằng Đức Chúa Trời không công chính? Ngươi có thể nói rõ được không? Đó là câu nào? Chuyện nào? Bối cảnh nào? Ngươi hãy nói ra, để mọi người có thể phân định và xem lý lẽ đó có vững hay không. Ngoài ra, khi con người hiểu lầm Đức Chúa Trời hoặc gặp chuyện gì đó không phù hợp với quan niệm của họ, thì họ nên có thái độ gì? (Thưa, thái độ tìm kiếm lẽ thật và thuận phục.) Trước tiên, họ phải thuận phục và ngẫm nghĩ: “Mình không hiểu, nhưng mình sẽ thuận phục vì đây là việc Đức Chúa Trời làm, không phải là điều con người nên phân tích. Hơn nữa, mình không thể nghi ngờ lời Đức Chúa Trời hay công tác của Ngài, vì lời Đức Chúa Trời đều là lẽ thật”. Đây chẳng phải là thái độ mà con người nên có sao? Ngươi có thái độ này, thì sự hiểu lầm của ngươi còn có thể trở thành khó khăn hay không? (Thưa, không thể.) Nó sẽ không ảnh hưởng hoặc quấy nhiễu việc thực hiện bổn phận của ngươi. Các ngươi nói xem, một người nuôi sự hiểu lầm trong khi thực hiện bổn phận thì có thể trung thành không? Hay là một người không có hiểu lầm mới có thể trung thành? (Thưa, người không nuôi sự hiểu lầm khi thực hiện bổn phận của mình thì có thể trung thành.) Điều này có nghĩa là trước tiên, ngươi phải có thái độ thuận phục. Hơn nữa, ngươi ít nhất phải tin rằng Đức Chúa Trời là lẽ thật, rằng Đức Chúa Trời công chính và mọi việc Đức Chúa Trời làm đều đúng. Đây là tiền đề quyết định liệu ngươi có thể trung thành khi thực hiện bổn phận hay không. Nếu đã có đủ hai tiền đề này, liệu những hiểu lầm trong lòng ngươi có ảnh hưởng đến việc thực hiện bổn phận của ngươi hay không? (Thưa, không.) Không thể. Như vậy có nghĩa là ngươi sẽ không để những hiểu lầm ấy dính dáng đến việc thực hiện bổn phận của mình. Trước hết, ngươi nên giải quyết những hiểu lầm này ngay từ đầu, để nó chỉ dừng lại ở trạng thái manh nha. Tiếp theo ngươi nên làm gì? Giải quyết những hiểu lầm từ căn nguyên. Làm thế nào để giải quyết chúng? Hãy cùng mọi người đọc một số đoạn lời của Đức Chúa Trời liên quan đến vấn đề này. Sau đó hãy thông công về lý do Đức Chúa Trời hành động theo cách đó, về tâm ý của Đức Chúa Trời là gì, và kết quả có thể đạt được từ công tác như vậy của Đức Chúa Trời. Khi đã thông công rõ ràng về những điều này thì ngươi sẽ nhận biết Đức Chúa Trời và có thể thuận phục. Nếu ngươi không giải quyết những hiểu lầm về Đức Chúa Trời và mang những quan niệm vào việc thực hiện bổn phận, nói rằng, “Trong chuyện này, Đức Chúa Trời hành động không đúng nên tôi sẽ không thuận phục. Tôi sẽ so đo chuyện này, tôi sẽ tranh cãi tới cùng với nhà Đức Chúa Trời. Tôi không tin đây là việc Đức Chúa Trời làm”, tâm tính này là sao? Đây là tâm tính Sa-tan điển hình. Con người không nên thốt ra những lời này; đó không phải là thái độ mà loài thọ tạo nên có. Nếu ngươi đối kháng Đức Chúa Trời như vậy thì có xứng đáng thực hiện bổn phận này không? Ngươi không xứng đáng. Bởi ngươi là ma quỷ, ngươi không có nhân tính, ngươi không xứng đáng thực hiện bổn phận. Nếu một người có chút lý trí mà nảy sinh hiểu lầm về Đức Chúa Trời, thì họ sẽ cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và họ cũng sẽ tìm kiếm lẽ thật trong lời của Đức Chúa Trời, rồi sớm hay muộn, họ cũng sẽ nhìn thấu vấn đề. Đây là điều mà con người nên làm.

– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Người ta thường lo và sợ những thử luyện của Đức Chúa Trời, ấy thế mà họ luôn sống trong cạm bẫy của Sa-tan, sống trong lãnh thổ nguy hiểm mà ở đó họ bị Sa-tan tấn công và tàn hại – nhưng họ không biết sợ, và không lo lắng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đức tin của con người nơi Đức Chúa Trời chỉ giới hạn trong những gì họ có thể thấy. Họ không có chút lĩnh hội nào về tình yêu thương và sự quan tâm của Đức Chúa Trời dành cho con người, hay về sự thương xót và thông cảm của Ngài đối với con người. Ngoại trừ một chút kinh khiếp và sợ hãi về những thử luyện, sự phán xét và hình phạt, sự oai nghi và thịnh nộ của Đức Chúa Trời, con người không có chút hiểu biết nào về những hao tâm tổn trí của Đức Chúa Trời. Khi đề cập đến những thử luyện, con người cảm thấy như thể Đức Chúa Trời có những động cơ ngầm, và một số thậm chí còn tin rằng Đức Chúa Trời nuôi những mưu đồ xấu, không biết Đức Chúa Trời sẽ thật sự làm gì với họ; như thế, cùng với việc hô vang về sự thuận phục sự tể trị và những sự an bài của Đức Chúa Trời, họ làm tất cả những gì có thể để chống đối và phản đối sự tể trị của Đức Chúa Trời đối với con người và những sự sắp đặt dành cho con người, bởi họ tin rằng nếu không cẩn thận, họ sẽ bị Đức Chúa Trời làm cho lầm lạc, rằng nếu họ không tự chủ vận mệnh của chính họ thì tất cả những gì họ có có thể sẽ bị Đức Chúa Trời lấy mất, và cuộc đời họ thậm chí có thể bị nguy hiểm tột độ. Con người về phe của Sa-tan, nhưng họ không bao giờ lo về việc bị Sa-tan ngược đãi, và họ bị Sa-tan ngược đãi nhưng không bao giờ sợ bị Sa-tan bắt đi. Họ cứ nói rằng họ tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời, nhưng lại không bao giờ tin cậy Đức Chúa Trời hay tin rằng Đức Chúa Trời sẽ thật sự cứu rỗi con người khỏi móng vuốt của Sa-tan. Nếu, giống như Gióp, con người có thể thuận phục những sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời, và có thể dâng trọn mình vào tay Đức Chúa Trời, thì chẳng phải kết cục của con người sẽ giống y như của Gióp – nhận được những phúc lành của Đức Chúa Trời sao? Nếu con người có thể tiếp nhận và thuận phục sự tể trị của Đức Chúa Trời, vậy thì có gì để mất? Do đó, Ta khuyên rằng các ngươi cẩn thận trong những hành động của mình, và cẩn trọng với mọi thứ sắp xảy đến với các ngươi. Đừng hấp tấp hay bốc đồng, đừng đối đãi với Đức Chúa Trời và những con người, sự việc, và sự vật mà Ngài đã sắp đặt cho các ngươi dựa trên tính khí nóng nảy hay sự hồn nhiên của các ngươi, hay theo những sự tưởng tượng và quan niệm của các ngươi; các ngươi phải cẩn trọng trong những hành động của mình, phải cầu nguyện và tìm kiếm nhiều hơn nữa, tránh kích động cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời.

– Công tác của Đức Chúa Trời, tâm tính của Đức Chúa Trời, và chính Đức Chúa Trời II, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời

Đôi khi, Đức Chúa Trời dùng một vấn đề để tỏ lộ hay sửa dạy ngươi, như vậy có nghĩa là đào thải ngươi rồi sao? Có phải điều này có nghĩa là ngày tàn của ngươi đã đến không? Không. Điều này giống như khi một đứa con không vâng lời và phạm lỗi; cha mẹ nó có thể giáo huấn và trách phạt nó, nhưng nếu nó không thể hiểu được tâm lý của cha mẹ mình hoặc hiểu tại sao họ lại làm như vậy, thì nó sẽ hiểu lầm tấm lòng của họ. Ví dụ, cha mẹ có thể nói với con mình: “Đừng ra khỏi nhà một mình, và đừng đi ra ngoài một mình” nhưng điều này đi vào tai này và lọt ra tai kia, và đứa con vẫn lẻn ra ngoài một mình. Khi cha mẹ phát hiện ra, họ mắng con và phạt nó đứng trong góc để suy nghĩ về hành vi của mình. Đứa con không hiểu tấm lòng của cha mẹ và bắt đầu nghi ngờ: “Cha mẹ không muốn mình nữa sao? Mình có phải con ruột của họ không? Nếu không phải con ruột thì có phải là được nhận nuôi không?”. Đây là những điều đứa con ngẫm nghĩ. Thật ra, tấm lòng của cha mẹ ở đây là gì? Cha mẹ nói rằng làm như thế là quá nguy hiểm và bảo con họ đừng làm. Nhưng đứa con không nghe, lời nói đi vào tai này và lọt ra tai kia. Vì vậy, cha mẹ phải sử dụng một chút biện pháp mang tính trừng phạt để giáo dục nó, để nó ghi nhớ. Cha mẹ muốn đạt được gì khi làm điều này? Có phải chỉ là để làm cho đứa con ghi nhớ không? Ghi nhớ không phải là hiệu quả cuối cùng mà họ mong muốn đạt được. Mục đích của cha mẹ khi làm điều này là để sau này đứa con có thể nghe lời họ, hành động theo lời họ và không làm những chuyện phản nghịch hoặc khiến họ lo lắng, đây là kết quả họ muốn đạt được. Nếu đứa con nghe lời cha mẹ, điều đó cho thấy nó hiểu chuyện, và cha mẹ có thể yên tâm. Chẳng phải khi đó cha mẹ sẽ hài lòng với đứa con sao? Họ có còn cần phải phạt nó như thế nữa không? Họ sẽ không cần phải làm thế nữa. Tin Đức Chúa Trời cũng giống như vậy. Người ta phải học cách nghe lời Đức Chúa Trời và hiểu được lòng Ngài. Họ không được hiểu lầm Đức Chúa Trời. Trên thực tế, trong nhiều trường hợp, sự lo lắng của con người phát xuất từ những lợi ích riêng của họ. Nói chung, đó là nỗi sợ rằng họ sẽ không có kết cục. Họ luôn thầm nghĩ: “Sẽ thế nào nếu Đức Chúa Trời tỏ lộ mình, đào thải mình và không muốn mình nữa?”. Đây chính là sự hiểu lầm của ngươi đối với Đức Chúa Trời, là ý nghĩ từ một phía của ngươi. Ngươi phải hiểu rõ ý của Đức Chúa Trời, Ngài tỏ lộ con người không phải là để đào thải họ mà là để phơi bày những khiếm khuyết, sai lầm và thực chất bản tính của con người, giúp họ nhận biết bản thân và có thể thật sự ăn năn. Vì vậy, Ngài tỏ lộ con người là để cho sự sống của họ được trưởng thành. Nếu con người không lĩnh hội điều này một cách đúng đắn thì họ sẽ dễ hiểu lầm Đức Chúa Trời và trở nên tiêu cực, yếu đuối, thậm chí là tự sa ngã. Thật ra, việc tỏ lộ của Đức Chúa Trời chưa chắc đã là có ý đào thải, mà Ngài chỉ đang khiến ngươi nhận biết sự bại hoại của bản thân, để ngươi ăn năn. Nhiều lúc bởi vì con người phản nghịch, bộc lộ sự bại hoại cũng không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết, nên Đức Chúa Trời mới phải tiến hành sửa dạy. Có lúc Ngài sẽ tỏ lộ con người một chút, tỏ lộ những thứ xấu xí cùng dáng vẻ đáng thương của họ ra, để họ nhận biết bản thân. Việc này có lợi cho sự tiến bộ về sự sống của con người. Việc Đức Chúa Trời tỏ lộ con người có hai tầng ý nghĩa. Đối với kẻ ác thì tỏ lộ tức là đào thải, còn đối với người có thể tiếp nhận lẽ thật thì tỏ lộ tức là nhắc nhở, cảnh cáo, khiến con người phản tỉnh bản thân, nhìn thấy tình trạng chân thực của bản thân, để họ đừng tự ý làm càn nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy tỏ lộ con người tức là đang nhắc nhở họ, để tránh việc họ thực hiện bổn phận một cách mơ hồ và không hề nghiêm túc, chỉ biết hài lòng với một chút hiệu quả, còn tự cho mình là đã thực hiện bổn phận đạt tiêu chuẩn. Thật ra nếu đánh giá theo yêu cầu của Đức Chúa Trời thì họ còn cách rất xa, vậy mà con người vẫn tự mãn và hài lòng và cảm thấy mình như vậy là tốt. Trong tình huống này, Đức Chúa Trời sẽ phải sửa dạy, phải nhắc nhở và cảnh cáo. Có lúc Đức Chúa Trời sẽ tỏ lộ những thứ xấu xí của con người, việc tỏ lộ này là để nhắc nhở con người. Lúc đó ngươi nên phản tỉnh bản thân đi, ngươi thực hiện bổn phận như vậy là không đạt tiêu chuẩn, có quá nhiều sự phản nghịch và thành phần tiêu cực trong ngươi, những thứ ngươi làm đều là qua loa chiếu lệ. Nếu ngươi còn không ăn năn thì sẽ phải chịu sự trừng phạt. Khi Đức Chúa Trời sửa dạy và tỏ lộ ngươi một chút, thì chưa chắc đã có ý đào thải, ngươi nên tiếp cận chuyện này một cách đúng đắn. Ngay cả khi ngươi bị đào thải thì cũng nên chấp nhận và vâng phục, nhanh chóng phản tỉnh, ăn năn. Tóm lại, bất luận việc tỏ lộ mang ý nghĩa nào thì ngươi bắt buộc phải học cách vâng phục, nếu tiêu cực và chống lại việc này, thì giống như vò đã mẻ lại sứt, ngươi chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt. Vì vậy, khi tiếp cận với việc bị tỏ lộ, ngươi bắt buộc phải có lòng vâng phục và lòng kính sợ. Chỉ khi ngươi có thể ăn năn thì mới phù hợp với tâm ý của Đức Chúa Trời, phải thực hành như vậy thì mới có thể cứu lấy bản thân, tránh được việc bị Đức Chúa Trời trừng phạt. Người có lý trí thì nên biết sai ắt sửa, ít nhất phải đạt đến mức thực hiện bổn phận dựa vào lương tâm. Ngoài ra, ngươi còn phải vươn tới lẽ thật, không những phải đạt đến việc hành động có nguyên tắc, mà còn phải đạt đến hết lòng, hết linh hồn, hết trí, hết sức, như vậy mới là thực hiện bổn phận một cách đạt tiêu chuẩn, mới là người thật sự vâng phục Đức Chúa Trời. Phải lấy cái gì làm tiêu chuẩn để đạt đến việc thỏa mãn tâm ý của Đức Chúa Trời? Ngươi phải hành động theo nguyên tắc lẽ thật, phương hướng tổng thể chính là coi trọng lợi ích và công tác của nhà Đức Chúa Trời, không được chỉ quan tâm cái này mà bỏ sót cái kia mà phải suy nghĩ chu toàn. Phương hướng chi tiết hơn chính là làm tròn công tác nhiệm vụ của mình, làm theo yêu cầu và đạt được hiệu quả, không được qua loa chiếu lệ, không được khiến Đức Chúa Trời nhục nhã. Nếu nắm chắc những nguyên tắc này rồi thì có phải con người sẽ buông bỏ được những lo lắng và hiểu lầm của mình không? Nếu buông bỏ được những lo lắng và hiểu lầm này thì ngươi sẽ không còn những ý nghĩ không hợp tình hợp lý đối với Đức Chúa Trời nữa, những thứ tiêu cực cũng sẽ dần dần không còn chiếm vị trí chủ đạo bên trong ngươi nữa, và ngươi sẽ có thể tiếp cận việc này một cách đúng đắn. Vậy nên, việc tìm kiếm lẽ thật, tìm kiếm việc hiểu tâm ý của Đức Chúa Trời là rất quan trọng.

– Chỉ bằng cách thực hành lẽ thật và vâng phục Đức Chúa Trời thì mới có thể đạt được sự thay đổi trong tâm tính, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Đức Chúa Trời cứu rỗi những người đã bị Sa-tan làm bại hoại và có những tâm tính bại hoại, chứ không phải cứu rỗi những người hoàn hảo không tì vết hoặc những người sống giữa chân không. Có người khi bộc lộ một chút bại hoại thì nghĩ: “Mình lại chống đối Đức Chúa Trời rồi. Mình đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm mà vẫn chẳng thay đổi. Chắc chắn Đức Chúa Trời không muốn mình nữa!”. Rồi họ buông mình vào vô vọng và không còn sẵn lòng mưu cầu lẽ thật. Các ngươi nghĩ thái độ này là gì? Chính họ đã từ bỏ lẽ thật, tin rằng Đức Chúa Trời không còn muốn họ nữa. Như thế chẳng phải là hiểu lầm Đức Chúa Trời sao? Sự tiêu cực như thế là cách dễ dàng nhất để bị Sa-tan lợi dụng. Sa-tan mỉa mai họ rằng: “Đồ ngốc! Đức Chúa Trời muốn cứu ngươi, nhưng ngươi vẫn đang chịu đau khổ thế này! Vậy nên ngươi hãy từ bỏ đi! Nếu ngươi từ bỏ, Đức Chúa Trời sẽ đào thải ngươi, cũng như là Ngài giao ngươi cho ta. Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết!”. Một khi Sa-tan thành công, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Do đó, bất kể gặp phải khó khăn hay chuyện tiêu cực như thế nào, người ta cũng không được bỏ cuộc. Họ phải tìm kiếm lẽ thật để giải quyết, và không được thụ động chờ đợi. Trong quá trình phát triển sự sống và tiến trình cứu rỗi con người, có lẽ đôi lúc người ta đi lầm đường lạc lối, hoặc có những lúc thể hiện các trạng thái và hành vi của một sự sống non nớt. Có lẽ họ có những lúc yếu đuối và tiêu cực, có những lúc nói lời sai trái, vấp ngã hoặc thất bại. Trong mắt Đức Chúa Trời, mọi chuyện này là bình thường. Ngài không để bụng chuyện đó. Có người nghĩ rằng mình bại hoại quá sâu sắc, không bao giờ có thể làm thỏa lòng Đức Chúa Trời được, nên họ cảm thấy buồn sầu và khinh ghét bản thân. Những người có lòng ăn năn như thế chính là những người được Đức Chúa Trời cứu rỗi. Mặt khác, những người tin rằng mình không cần Đức Chúa Trời cứu rỗi, nghĩ rằng mình là người tốt và không có gì sai trái, thường không phải là người được Đức Chúa Trời cứu rỗi. Những lời Ta đang nói với các ngươi có ý nghĩa gì? Ai hiểu, cứ nói ra đi. (Thưa, chúng con phải đối đãi đúng đắn với sự bộc lộ bại hoại của mình, chú trọng thực hành lẽ thật rồi sẽ có thể nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Nếu cứ luôn hiểu lầm Đức Chúa Trời thì sẽ dễ buông mình vào vô vọng.) Ngươi phải có đức tin và nói rằng: “Mặc dù hiện giờ mình yếu đuối, mình đã vấp ngã và thất bại. Nhưng mình sẽ trưởng thành và đến một ngày, mình sẽ hiểu được lẽ thật, sẽ làm thỏa lòng Đức Chúa Trời và đạt được sự cứu rỗi”. Ngươi phải có quyết tâm như thế. Bất kể gặp phải bước lùi, khó khăn, thất bại hay vấp ngã gì, ngươi cũng không được tiêu cực. Ngươi phải biết dạng người nào được Đức Chúa Trời cứu rỗi. Hơn nữa, nếu ngươi cảm thấy mình vẫn chưa đủ tư cách để được Đức Chúa Trời cứu rỗi, hoặc nếu có những lúc ngươi ở trong những tình trạng mà Đức Chúa Trời ghê tởm hoặc không hài lòng, hoặc có những lúc ngươi hành xử tệ và Đức Chúa Trời không chấp nhận ngươi, hoặc ghét bỏ ngươi, cũng không sao cả. Giờ ngươi biết rồi, và vẫn chưa quá muộn. Chỉ cần ngươi ăn năn, Đức Chúa Trời sẽ cho ngươi cơ hội.

…Đức Chúa Trời công chính và công bằng với tất cả mọi người. Đức Chúa Trời không nhìn vào con người ngươi trước đây hay vóc giạc hiện tại của ngươi, Ngài nhìn vào việc liệu ngươi có mưu cầu lẽ thật, có bước đi con đường mưu cầu lẽ thật hay không. Ngươi không bao giờ được hiểu lầm Đức Chúa Trời mà nói rằng: “Tại sao những người có thể được Đức Chúa Trời cứu rỗi vẫn cứ nói dối và bộc lộ sự bại hoại? Đức Chúa Trời nên cứu những ai không nói dối thôi”. Đây chẳng phải là ngụy biện sao? Trong nhân loại bại hoại, có ai không nói dối? Người không nói dối vẫn cần Đức Chúa Trời cứu rỗi sao? Nhân loại bị Sa-tan làm cho bại hoại mới là người Đức Chúa Trời cứu rỗi. Đến sự thật này mà ngươi cũng không thể hiểu rõ được, thì ngươi thật vô tri và ngu muội. Đúng như Đức Chúa Trời đã phán: “Trên mặt đất này không có người công chính, trên thế giới này không có người công chính”. Chính xác là vì nhân loại đã bị Sa-tan làm cho bại hoại nặng nề, nên Đức Chúa Trời mới nhập thể đến nhân gian để cứu rỗi những con người bại hoại này. Tại sao Đức Chúa Trời không nói gì về chuyện cứu rỗi các thiên thần? Là bởi thiên thần ở trên thiên đàng, không bị Sa-tan làm cho bại hoại. Ngay từ đầu, Đức Chúa Trời luôn phán rằng: “Nhân loại mà Ta cứu rỗi là nhân loại đã bị Sa-tan làm cho bại hoại, nhân loại được giành lại từ tay Sa-tan, nhân loại có tâm tính bại hoại của Sa-tan, nhân loại đối địch Ta, chống đối và phản nghịch với Ta”. Vậy tại sao người ta không chịu đối diện với sự thật này? Chẳng phải họ đang hiểu lầm Đức Chúa Trời sao? Hiểu lầm Đức Chúa Trời là con đường ngắn nhất dẫn đến việc chống đối Ngài và nó phải được giải quyết ngay lập tức. Không giải quyết được vấn đề này thì rất nguy hiểm, vì nó có thể dễ dàng dẫn đến việc ngươi bị Đức Chúa Trời gạt bỏ. Những hiểu lầm của người ta phát xuất từ những quan niệm và tưởng tượng của họ. Nếu họ luôn bám vào những quan niệm và tưởng tượng của mình, thì họ rất dễ từ chối tiếp nhận lẽ thật. Khi ngươi hiểu lầm Đức Chúa Trời, mà ngươi không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết, thì các ngươi biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy. Đức Chúa Trời cho phép ngươi vấp ngã, thất bại và phạm sai lầm. Đức Chúa Trời sẽ cho ngươi những cơ hội và thời gian để hiểu lẽ thật, thực hành lẽ thật, dần hiểu được tâm ý của Ngài, làm mọi việc theo tâm ý của Ngài, thật sự thuận phục Ngài, và đạt được thực tế lẽ thật mà Đức Chúa Trời yêu cầu con người phải có. Tuy nhiên, ai là người mà Đức Chúa Trời ghê tởm nhất? Là người dù trong lòng biết lẽ thật, nhưng từ chối tiếp nhận, càng không đưa lẽ thật vào thực hành. Thay vào đó, họ vẫn sống theo triết lý của Sa-tan, nhưng lại xem bản thân mình là khá tốt đẹp, là thuận phục Đức Chúa Trời trong khi cứ tìm cách mê hoặc người khác và cố đạt được địa vị trong nhà Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời ghê tởm dạng người này nhất, họ là những kẻ địch lại Đấng Christ. Mặc dù ai cũng có tâm tính bại hoại, nhưng những hành động này có tính chất khác biệt. Nó không phải là tâm tính bại hoại thông thường, cũng không phải là bộc lộ sự bại hoại bình thường, mà đúng hơn là ngươi chủ tâm và ngoan cố đối kháng với Đức Chúa Trời đến cùng. Ngươi biết Đức Chúa Trời hiện hữu, ngươi tin Đức Chúa Trời, thế mà ngươi chủ tâm chọn đối kháng với Ngài. Đây không phải là có quan niệm về Đức Chúa Trời, không phải là vấn đề hiểu lầm, mà đây là ngươi chủ tâm đối kháng với Đức Chúa Trời đến cùng. Liệu Đức Chúa Trời có thể cứu rỗi một người như thế hay không? Đức Chúa Trời không cứu rỗi ngươi nữa. Ngươi là kẻ địch của Đức Chúa Trời, do đó, ngươi là ma quỷ và Sa-tan. Đức Chúa Trời vẫn có thể cứu rỗi ma quỷ và Sa-tan sao?

– Khi tin Đức Chúa Trời, điều quan trọng nhất là thực hành và trải nghiệm lời Ngài, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Từ đầu đến cuối, Ta luôn khuyên các ngươi rằng mỗi một con người đều phải mưu cầu lẽ thật, và hễ còn cơ hội thì đừng bao giờ bỏ cuộc. Mưu cầu lẽ thật là nghĩa vụ, trách nhiệm và bổn phận của mỗi một con người. Đó là con đường mà mỗi một con người nên đi, và cũng là con đường phải đi để đạt được sự cứu rỗi. Nhưng không ai lắng nghe, không ai coi trọng cả. Họ đều cho rằng đó là những lời quan cách, rồi tự mình muốn nghĩ sao thì nghĩ. Từ trước đến nay, mặc dù có nhiều người đang đọc sách về lời Đức Chúa Trời và nghe các bài giảng, và dường như họ đều tiếp nhận sự phán xét, hình phạt cũng như sự dẫn dắt của Ngài trong quá trình thực hiện bổn phận của mình, nhưng trên thực tế thì mối quan hệ giữa con người và Đức Chúa Trời vẫn chưa được xây dựng. Con người vẫn sống theo tưởng tượng, quan niệm, sự hiểu lầm và suy đoán của riêng mình, thậm chí hàng ngày đều sống trong sự nghi ngờ và tiêu cực khi đối đãi với lời Đức Chúa Trời, công tác và sự hướng dẫn của Ngài. Khi sống trong trạng thái như vậy, làm thế nào ngươi có thể thoát khỏi sự tiêu cực? Làm thế nào để ngươi thoát khỏi sự phản nghịch? Làm thế nào để ngươi có thể thoát khỏi tâm thái và thái độ giả dối, tà ác, hay suy đoán và hiểu lầm mà ngươi dùng để đối đãi với những sự ủy thác và bổn phận mà Đức Chúa Trời dành cho mình? Chắc chắn là ngươi không thể thoát khỏi chúng. Vì vậy, nếu muốn bước vào con đường mưu cầu lẽ thật, thực hành lẽ thật và bước vào con đường thực tế lẽ thật, ngươi phải nhanh chóng đến trước mặt Đức Chúa Trời, cầu nguyện với Ngài và tìm kiếm tâm ý của Ngài, làm rõ ý của Ngài là điều quan trọng nhất. Sống trong những quan niệm và tưởng tượng của mình thì không thực tế chút nào. Ngươi nên học cách phản tỉnh và nhận biết bản thân trong mọi việc, và nhận biết những tâm tính bại hoại nào mà ngươi vẫn cần phải làm cho tinh sạch, còn những thứ gì khác đang ngăn cản ngươi thực hành lẽ thật. Liệu ngươi còn có những hiểu lầm và quan niệm gì về Đức Chúa Trời và những việc nào Ngài làm không hợp với quan niệm của ngươi, khiến cho ngươi nảy sinh nghi ngờ và hiểu lầm. Khi phản tỉnh bản thân như vậy, ngươi sẽ có thể phát hiện ra những vấn đề mà ngươi còn cần phải giải quyết thông qua việc tìm kiếm lẽ thật. Và nếu thực hành theo cách này thì sự sống của ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh. Nếu ngươi không thể phản tỉnh bản thân, luôn có những quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời trong lòng, luôn khăng khăng giữ ý kiến của riêng mình, và luôn cho rằng Đức Chúa Trời có lỗi với ngươi, rằng Ngài thật bất công với ngươi, và luôn giữ lý lẽ này mà không chịu buông bỏ, như vậy thì sự hiểu lầm của ngươi đối với Đức Chúa Trời sẽ chỉ ngày càng sâu sắc hơn, mối quan hệ của ngươi với Ngài sẽ ngày càng xa cách hơn, sự phản nghịch và chống đối Đức Chúa Trời trong lòng ngươi sẽ ngày càng lớn hơn. Nếu trạng thái của ngươi đã tệ đến mức này thì sẽ rất nguy hiểm, và điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả việc thực hiện bổn phận của ngươi. Ngươi chỉ có thể thực hiện bổn phận và trách nhiệm của mình với thái độ qua loa chiếu lệ, khinh mạn, phản nghịch và đối kháng. Kết quả cuối cùng là gì? Kết quả là sẽ khiến ngươi thực hiện bổn phận một cách qua loa chiếu lệ, lừa gạt và chống đối Đức Chúa Trời. Ngươi sẽ không thể đạt được lẽ thật, cũng như không thể bước vào thực tế lẽ thật. Nguyên nhân dẫn đến kết quả này là gì? Đó là do trong lòng con người vẫn còn những quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời, và những vấn đề thực tế này vẫn chưa được giải quyết. Do đó, giữa con người và Đức Chúa Trời sẽ luôn có sự ngăn cách. Vì vậy, nếu con người muốn đến trước mặt Đức Chúa Trời, trước tiên họ phải phản tỉnh bản thân xem họ có những hiểu lầm, những quan niệm, tưởng tượng, nghi ngờ và suy đoán nào về Ngài không. Họ phải kiểm điểm tất cả những chuyện này. Có những quan niệm hay hiểu lầm về Đức Chúa Trời, đây không phải là vấn đề đơn giản. Nó liên quan đến thái độ của con người đối với Đức Chúa Trời và thực chất bản tính của họ. Nếu con người không thể tìm kiếm lẽ thật để giải quyết những quan niệm và hiểu lầm này, thì những thứ này sẽ không tự nhiên mà biến mất. Ngay cả khi chúng không ảnh hưởng đến việc ngươi thực hiện bổn phận và mưu cầu lẽ thật, thì khi có chuyện gì xảy ra hoặc trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, chúng vẫn sẽ xuất hiện, quấy nhiễu tâm tư và việc thực hiện bổn phận của ngươi. Vì vậy, nếu vẫn còn những quan niệm và hiểu lầm thì ngươi phải đến trước Đức Chúa Trời để phản tỉnh bản thân, tìm kiếm lẽ thật và nhìn thấu căn nguyên và thực chất tại sao con người lại có quan niệm và hiểu lầm. Chỉ khi đó, những quan niệm và hiểu lầm này mới biến mất, mối quan hệ giữa con người và Đức Chúa Trời mới trở lại bình thường, và sự sống của con người mới có thể dần dần trưởng thành được. Nếu con người có quá nhiều quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời thì chứng tỏ rằng họ chống đối Đức Chúa Trời và không tương hợp với Ngài. Chỉ khi không ngừng giải quyết những quan niệm và hiểu lầm này thì sự ngăn cách giữa con người và Đức Chúa Trời mới dần dần được xóa bỏ. Khi đó con người mới có thể đạt được sự thuận phục và có đức tin lớn hơn nơi Đức Chúa Trời. Khi đức tin lớn hơn rồi, những uế tạp trong việc thực hành lẽ thật của con người sẽ ít đi nhiều, những uế tạp và trở ngại trong việc mưu cầu lẽ thật của họ cũng sẽ ít đi nhiều.

– Mưu cầu lẽ thật thì mới có thể giải quyết quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Nếu có một thái độ trung thực, thái độ tiếp nhận và thuận phục lẽ thật thì dù có chuyện gì xảy ra với ngươi, dù trong lòng ngươi có cảm thấy khó chịu hay thể diện của ngươi bị sỉ nhục đến thế nào, ngươi vẫn sẽ có thể tiếp nhận và thuận phục lẽ thật. Ngươi vẫn sẽ có thể cầu nguyện với Đức Chúa Trời và nói: “Mọi thứ Đức Chúa Trời làm đều đúng, và con phải tiếp nhận”. Đây là thái độ thuận phục. Nhưng trong quá trình tiếp nhận này, ngươi vẫn cần không ngừng tự phản tỉnh, phản tỉnh xem hành động của mình sai ở đâu và đã đi ngược lại khía cạnh nào của lẽ thật, và còn phải mổ xẻ những ý định của mình để có thể nhìn thấy rõ trạng thái và vóc giạc thật sự của chính mình. Nếu tiếp tục tìm kiếm lẽ thật, ngươi sẽ biết cách để thực hành lẽ thật sao cho phù hợp nguyên tắc. Nếu thực hành và trải nghiệm theo cách này, ngươi sẽ tiến bộ lúc nào không hay. Lẽ thật sẽ bén rễ, đơm hoa kết trái trong ngươi, và trở thành sự sống của ngươi. Tất cả những vấn đề về bộc lộ sự bại hoại sẽ dần dần được giải quyết. Khi có chuyện gì xảy ra, thái độ, quan điểm và trạng thái của ngươi sẽ ngày càng trở nên tích cực hơn. Lúc đó liệu giữa ngươi và Đức Chúa Trời có còn khoảng cách không? Ngươi có thể vẫn còn những khoảng cách với Ngài, nhưng chúng sẽ ngày càng ít đi, và ngươi ngày càng ít nghi ngờ, suy đoán, hiểu lầm, oán trách, phản nghịch và đối kháng Đức Chúa Trời. Khi những thứ này ít đi thì khi gặp chuyện, ngươi sẽ dễ dàng tĩnh lặng trước Đức Chúa Trời, cầu nguyện với Ngài, tìm kiếm lẽ thật và tìm kiếm con đường thực hành. Nếu khi có chuyện xảy ra mà ngươi không nhìn thấu, đầu óc quay cuồng mà vẫn không tìm kiếm lẽ thật thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Ngươi nhất định sẽ xử lý sự việc theo cách của con người, và những thứ triết lý xử thế, những cách thức giảo hoạt và thủ đoạn cao siêu đều sẽ xuất hiện. Đó là phản ứng đầu tiên trong đầu mọi người. Có một số người khi gặp chuyện thì không để tâm vào lẽ thật, chỉ luôn suy ngẫm việc dùng biện pháp của con người để xử lý. Kết quả là họ phải chịu giày vò trong một thời gian dài, chịu khổ đến mặt mũi tối sầm mà vẫn không thực hành lẽ thật. Những người không mưu cầu lẽ thật đáng thương như vậy đấy. Cho dù bây giờ ngươi có cam tâm tình nguyện thực hiện bổn phận, vứt bỏ và dâng mình, nhưng nếu ngươi vẫn có những hiểu lầm, suy đoán, nghi ngờ, oán trách hoặc thậm chí là phản nghịch và kháng cự Đức Chúa Trời, hoặc là ngươi dùng nhiều cách thức và thủ đoạn khác nhau để đối kháng với Đức Chúa Trời và cự tuyệt sự tể trị của Ngài đối với mình, nếu ngươi vẫn không giải quyết những thứ này thì lẽ thật sẽ khó ngự trị trong ngươi và cuộc sống của ngươi sẽ rất mệt mỏi. Con người thường phải vật lộn và đau khổ trong những trạng thái tiêu cực như vậy. Họ giống như bị mắc kẹt trong vũng lầy và luôn phân vân giữa phải trái đúng sai. Như vậy thì làm sao họ có thể phát hiện và hiểu được lẽ thật? Nếu muốn tìm kiếm lẽ thật, trước tiên ngươi phải thuận phục. Sau một thời gian trải nghiệm, ngươi sẽ có được một chút khai sáng và sẽ dễ dàng hiểu được lẽ thật hơn. Nếu cứ luôn nghiên cứu chuyện đúng sai, vướng vào thị phi thì ngươi sẽ không thể phát hiện và hiểu được lẽ thật. Nếu một người từ đầu đến cuối đều không hiểu được lẽ thật thì sẽ nảy sinh hậu quả như thế nào? Nếu không hiểu lẽ thật, ngươi sẽ có những quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời. Nếu có hiểu lầm về Đức Chúa Trời, ngươi sẽ dễ dàng oán trách Ngài. Khi những lời oán trách này tuôn trào thì sẽ trở thành sự đối kháng. Đối kháng với Đức Chúa Trời là chống đối Ngài, là vi phạm nghiêm trọng. Khi phạm quá nhiều tội thì họ sẽ trở thành người làm đủ loại việc ác, và sẽ bị trừng phạt. Từ đầu đến cuối không hiểu lẽ thật thì sẽ dẫn đến hậu quả như vậy. Vì vậy, việc mưu cầu lẽ thật không chỉ là để ngươi làm tốt bổn phận, biết vâng lời, có hành vi đúng mực, có vẻ ngoài ngoan đạo và có thể thống thánh đồ, không chỉ là để đạt được những điều này. Điều quan trọng nhất là giải quyết được nhiều quan điểm sai lầm khác nhau của ngươi đối với Đức Chúa Trời. Hiểu lẽ thật là để giải quyết tâm tính bại hoại của con người. Khi tâm tính bại hoại của con người được giải quyết thì họ sẽ không còn hiểu lầm về Đức Chúa Trời nữa. Chuyện này có tính liên đới. Trong lúc con người giải quyết những tâm tính bại hoại của mình thì đồng thời mối quan hệ giữa họ và Đức Chúa Trời sẽ dần dần được cải thiện và ngày càng trở nên bình thường hơn. Do đó, khi tâm tính bại hoại của con người được giải quyết, những nghi ngờ, nghi kỵ, thử thách, hiểu lầm, chất vấn, oán trách và thậm chí cả sự đối kháng với Đức Chúa Trời của họ sẽ được giải quyết từng chút một. Khi tâm tính bại hoại của con người được giải quyết, điều gì sẽ biểu hiện ra ngay lập tức? Thái độ của họ đối với Đức Chúa Trời đã thay đổi. Họ có thể đối mặt với mọi việc bằng tấm lòng thuận phục Đức Chúa Trời, và mối quan hệ giữa họ và Đức Chúa Trời sẽ được cải thiện. Con người có thể hiểu lẽ thật và đưa nó vào thực hành. Khi thuận theo tấm lòng thuận phục Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận, con người sẽ không còn qua loa chiếu lệ nữa, càng không còn lừa dối Đức Chúa Trời nữa. Như vậy, họ sẽ ngày càng có ít quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời, và mối quan hệ của họ với Ngài sẽ ngày càng trở nên bình thường hơn. Họ có thể hoàn toàn thuận phục Đức Chúa Trời khi thực hiện bổn phận của mình. Nếu không giải quyết vấn đề về tâm tính bại hoại, mối quan hệ giữa con người và Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ đạt đến trạng thái bình thường. Con người sẽ không bao giờ có lòng thuận phục Đức Chúa Trời, họ sẽ giống như những người ngoại đạo trở nên quá phản nghịch, trong lòng luôn phủ nhận và chống đối Ngài, như thế thì họ sẽ không cách nào đạt đến việc làm tốt bổn phận. Vậy nên, việc mưu cầu lẽ thật và thực hành lẽ thật là rất quan trọng! Không mưu cầu lẽ thật, nhưng vẫn muốn giải quyết những quan niệm, hiểu lầm và oán trách của mình về Đức Chúa Trời, liệu ngươi có thể làm được điều này không? Chắc chắn là không. Có một số người nói: “Tôi là người có đầu óc đơn giản, không có những thứ quan niệm, hiểu lầm hay oán trách. Tôi không nghĩ đến những điều này”. Không nghĩ đến thì ngươi có thể đảm bảo rằng mình không có quan niệm nào sao? Không nghĩ đến thì ngươi có thể không bộc lộ tâm tính bại hoại của mình sao? Bất kể người ta bộc lộ loại bại hoại nào, đó đều là do bản tính con người quyết định. Con người đều sống theo bản tính Sa-tan, tâm tính Sa-tan đã ăn sâu vào họ và trở thành thực chất bản tính của họ. Con người không có cách nào để thủ tiêu nó. Chỉ có dùng lẽ thật và lời Đức Chúa Trời thì con người mới có thể từng bước giải quyết được mọi vấn đề về tâm tính bại hoại của mình.

– Mưu cầu lẽ thật thì mới có thể giải quyết quan niệm và hiểu lầm về Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Ta vui với những ai không hoài nghi người khác, và Ta thích những ai sẵn lòng chấp nhận lẽ thật; với hai dạng người này, Ta thể hiện sự quan tâm rất lớn, bởi trong mắt Ta, họ là những người trung thực. Nếu ngươi giả dối, khi ấy ngươi sẽ phòng thủ và hoài nghi mọi người và mọi sự, và do đó, đức tin của ngươi ở Ta sẽ được xây dựng trên nền tảng của sự hoài nghi. Ta không bao giờ có thể công nhận đức tin ấy. Thiếu đức tin thật, ngươi càng không có tình yêu đích thực. Và nếu ngươi có khả năng hoài nghi Đức Chúa Trời và tự ý suy đoán về Ngài, thì ngươi hẳn là kẻ giả dối nhất trong tất cả mọi người. Ngươi suy đoán liệu Đức Chúa Trời có thể như con người không: tội lỗi không thể dung thứ, tính cách nhỏ nhen, không có sự công bằng và lý trí, thiếu ý thức công lý, giống như con người, có thủ đoạn độc ác, thâm hiểm xảo trá, vui với cái ác và bóng tối, v.v. Chẳng phải lý do con người có những ý nghĩ như vậy là vì họ thiếu nhận thức dù là nhỏ nhất về Đức Chúa Trời sao? Đức tin như thế chẳng khác nào tội lỗi! Thậm chí có những người tin rằng những ai làm vui lòng Ta chính là những kẻ xu nịnh và liếm gót, và rằng những người thiếu các kỹ năng ấy sẽ không được chào đón ở nhà Đức Chúa Trời và sẽ mất chỗ của họ ở đó. Có phải đây là nhận thức duy nhất mà các ngươi đã có được sau tất cả những năm qua không? Có phải đây là điều các ngươi đã đạt được không? Và nhận thức của các ngươi về Ta không dừng lại ở những sự hiểu lầm này; thậm chí tệ hại hơn nữa chính là sự báng bổ của các ngươi với Thần của Đức Chúa Trời và sự phỉ báng Thiên đàng. Đây là lý do tại sao Ta nói rằng đức tin như của các ngươi sẽ chỉ khiến các ngươi lạc xa hơn khỏi Ta và chống đối Ta nhiều hơn. Xuyên suốt nhiều năm hoạt động, các ngươi đã thấy nhiều lẽ thật, nhưng các ngươi có biết tai Ta đã nghe những gì không? Bao nhiêu người trong các ngươi sẵn lòng chấp nhận lẽ thật? Tất cả các ngươi đều tin mình sẵn lòng trả giá cho lẽ thật, nhưng bao nhiêu người trong các ngươi thật sự chịu đựng vì lẽ thật? Không có gì ngoài sự bất chính trong lòng các ngươi, điều làm các ngươi nghĩ rằng mọi người, dù họ là ai, đều giả dối và quanh co như nhau – đến mức các ngươi thậm chí tin rằng Đức Chúa Trời nhập thể có thể, như một con người bình thường, không có tấm lòng tử tế hay tình yêu nhân từ. Hơn thế nữa, các ngươi tin rằng một tính cách cao quý và một bản tính nhân từ, thương xót chỉ tồn tại trong Đức Chúa Trời trên thiên đàng. Các ngươi tin rằng một đấng thánh như thế không tồn tại, rằng chỉ có bóng tối và cái ác ngự trị trên trần gian, trong khi Đức Chúa Trời là điều gì đó mà con người gửi gắm sự mong mỏi của họ về những điều tốt đẹp, một nhân vật huyền thoại mà họ dựng nên. Trong tâm trí các ngươi, Đức Chúa Trời ở thiên đàng rất ngay thẳng, công chính, và vĩ đại, đáng thờ phượng và ngưỡng mộ; trong khi đó, Đức Chúa Trời này trên trần gian, lại chỉ là một sự thay thế, và một công cụ của Đức Chúa Trời trên trời. Các ngươi tin Đức Chúa Trời này không thể sánh ngang với Đức Chúa Trời trên trời, càng không thể được đánh đồng với Ngài. Khi nói đến sự vĩ đại và cao quý của Đức Chúa Trời, chúng thuộc về vinh quang của Đức Chúa Trời trên trời; nhưng khi nói tới bản tính và sự bại hoại của con người, chúng là những thuộc tính mà Đức Chúa Trời dưới thế có phần. Đức Chúa Trời trên trời cao quý đời đời, trong khi Đức Chúa Trời dưới thế thì mãi mãi tầm thường, yếu đuối, và kém cỏi. Đức Chúa Trời trên trời không có cảm xúc xác thịt, chỉ có sự công chính, trong khi Đức Chúa Trời dưới thế chỉ có những động cơ ích kỷ và không có bất kỳ sự công bằng hay lý trí nào. Đức Chúa Trời trên trời không có chút quanh co nào và mãi mãi trung tín, trong khi Đức Chúa Trời dưới thế thì luôn có một mặt không trung thực. Đức Chúa Trời trên trời yêu con người tha thiết, trong khi Đức Chúa Trời dưới thế không cho con người thấy đủ sự quan tâm, thậm chí bỏ bê con người hoàn toàn. Nhận thức sai lầm này từ lâu đã được giữ trong lòng các ngươi và cũng có thể tiếp diễn lâu dài về sau. Các ngươi nhìn mọi việc làm của Đấng Christ từ quan điểm của kẻ bất chính và đánh giá mọi công tác của Ngài, cũng như thân phận và thực chất của Ngài, từ góc độ của kẻ ác. Các ngươi đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng và đã làm điều mà những người đi trước chưa từng làm. Nghĩa là, các ngươi chỉ phụng sự Đức Chúa Trời cao quý trên trời với mão triều thiên trên đầu Ngài, và không bao giờ cung phụng Đức Chúa Trời mà các ngươi coi là quá tầm thường đến nỗi Ngài vô hình với các ngươi. Đây chẳng phải là tội lỗi của các ngươi sao? Đây chẳng phải là ví dụ điển hình cho sự xúc phạm tâm tính Đức Chúa Trời của các ngươi sao? Các ngươi thờ phượng Đức Chúa Trời trên trời. Các ngươi tôn thờ những hình tượng cao quý và quý trọng những ai nổi bật vì tài hùng biện của họ. Ngươi vui vẻ nhận mệnh lệnh bởi Đức Chúa Trời nào mà đổ đầy tay ngươi của cải, và khao khát Đức Chúa Trời nào mà có thể thực hiện mọi mong muốn của ngươi. Đấng duy nhất mà ngươi không thờ phượng chính là Đức Chúa Trời không cao quý này; điều duy nhất các ngươi ghét chính là cộng tác với Đức Chúa Trời mà không con người nào có thể coi trọng này. Điều duy nhất ngươi không sẵn lòng làm chính là hầu việc Đức Chúa Trời đã không bao giờ cho ngươi một xu nào này, và Đấng duy nhất không thể làm ngươi khao khát Ngài chính là Đức Chúa Trời khó thương này. Đức Chúa Trời này không thể làm cho ngươi mở rộng những chân trời của mình, không thể làm cho ngươi cảm thấy như thể ngươi đã tìm được một kho báu, càng không thể thực hiện ước muốn của ngươi. Vậy thì, tại sao ngươi lại theo Ngài? Ngươi đã suy nghĩ về những câu hỏi như thế này chưa? Điều ngươi làm không chỉ xúc phạm Đấng Christ này; quan trọng hơn, nó xúc phạm Đức Chúa Trời trên trời. Ta nghĩ đây không phải là mục đích cho đức tin ở Đức Chúa Trời của các ngươi!

…Ta mong các ngươi một ngày không xa sẽ hiểu được lẽ thật này: Để biết Đức Chúa Trời, các ngươi phải biết không chỉ Đức Chúa Trời trên trời, mà thậm chí quan trọng hơn là phải biết Đức Chúa Trời dưới thế. Đừng để những ưu tiên của các ngươi bị lẫn lộn hay cho phép điều thứ yếu thay thế điều chính yếu. Chỉ theo cách này ngươi mới thật sự xây dựng được mối quan hệ tốt với Đức Chúa Trời, trở nên gần hơn với Đức Chúa Trời, và mang lòng ngươi đến gần hơn với Ngài. Nếu ngươi đã có đức tin nhiều năm và đã cộng tác với Ta từ lâu, nhưng vẫn còn khoảng cách với Ta, thì Ta nói hẳn là ngươi thường xuyên xúc phạm tâm tính của Đức Chúa Trời, và kết cục của ngươi sẽ rất khó đoán. Nếu nhiều năm cộng tác với Ta không chỉ không thay đổi được ngươi thành một người sở hữu nhân tính và lẽ thật, mà hơn nữa, đã làm cho những thói xấu ăn sâu vào bản tính của ngươi, và ngươi không chỉ kiêu ngạo gấp đôi trước kia, mà những hiểu lầm của ngươi về Ta cũng nhân lên, đến nỗi ngươi bắt đầu coi Ta như người trợ thủ nhỏ của ngươi, thì Ta nói rằng nỗi khổ sở của ngươi không còn nằm ở da mà đã đi sâu vào tận xương tủy ngươi. Tất cả những gì còn lại là để ngươi chờ đợi những sửa soạn cho tang lễ của mình được thực hiện. Khi ấy ngươi không cần cẩu khẩn Ta là Đức Chúa Trời của ngươi, bởi vì ngươi đã phạm một tội đáng chết, một tội không thể tha thứ. Ngay cả khi Ta có thể có lòng nhân từ đối với ngươi, thì Đức Chúa Trời trên trời sẽ kiên quyết lấy mạng ngươi, bởi sự xúc phạm của ngươi với tâm tính của Đức Chúa Trời không phải là một vấn đề bình thường, mà là vấn đề có bản chất rất nghiêm trọng. Đến lúc đó, đừng trách Ta không nói trước với ngươi. Tất cả quay về điều này: Khi ngươi cộng tác với Đấng Christ – Đức Chúa Trời dưới thế – như một con người bình thường, nghĩa là, khi ngươi tin rằng Đức Chúa Trời này chỉ là một con người, thì khi ấy ngươi sẽ bị diệt vong. Đây là lời răn duy nhất của Ta với tất cả các ngươi.

– Làm thế nào để biết Đức Chúa Trời trên trần gian, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời

Lời chứng trải nghiệm liên quan

Cuối cùng đã giải trừ được những hiểu lầm

Những ngày vô cùng khốn khổ của tôi vì hiểu lầm Đức Chúa Trời

Thánh ca liên quan

Sự phán xét và hình phạt tỏ lộ sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời

Mục đích đằng sau những sự sắp đặt của Đức Chúa Trời cho con người

Ý định cứu rỗi con người của Đức Chúa Trời sẽ không thay đổi

Đức Chúa Trời thích những ai có ý chí

Trước:  9. Cách giải quyết vấn đề thường xuyên tiêu cực

Tiếp theo:  11. Cách giải quyết vấn đề thử thách Đức Chúa Trời

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ Chức trách của lãnh đạo và người làm công Về việc mưu cầu lẽ thật Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời Hằng Ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con Và Hát Những Bài Ca Mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 6) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 7) Tôi Đã Quay Về Với Đức Chúa Trời Toàn Năng Như Thế Nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Connect with us on Messenger