14. Cách giải quyết vấn đề qua loa chiếu lệ
Lời Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt
Sự qua loa chiếu lệ nảy sinh như thế nào? Đây có phải là tâm tính bại hoại của Sa-tan không? Qua loa chiếu lệ chính là một loại biểu hiện của tâm tính bại hoại, con người bị tâm tính bại hoại thúc giục sẽ nảy sinh sự qua loa chiếu lệ, trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu quả của việc làm bổn phận, thậm chí làm hỏng công tác, ảnh hưởng đến công tác của hội thánh, hậu quả này rất nghiêm trọng. Làm bổn phận nhưng luôn qua loa chiếu lệ, đây là vấn đề gì? Đây là vấn đề liên quan đến nhân tính, người không có lương tâm, không có nhân tính mới có thể luôn qua loa chiếu lệ. Các ngươi nói xem, người luôn qua loa chiếu lệ thì có đáng tin cậy không? (Thưa, không đáng tin cậy.) Rất không đáng tin cậy! Làm bổn phận mà qua loa chiếu lệ chính là người vô trách nhiệm, làm việc vô trách nhiệm thì không phải là người trung thực, mà là người không đáng tin cậy. Người không đáng tin cậy thì cho dù làm bổn phận gì cũng đều qua loa chiếu lệ, bởi vì nhân phẩm của họ không đạt tiêu chuẩn, họ không yêu thích lẽ thật, chắc chắn không phải là người trung thực. Đức Chúa Trời có thể ủy thác cho những người không đáng tin cậy không? Tuyệt đối không thể. Bởi vì Đức Chúa Trời dò xét tận đáy lòng con người, tuyệt đối sẽ không sử dụng người giả dối để làm bổn phận, Đức Chúa Trời chỉ chúc phúc cho người trung thực, chỉ làm công tác trên người trung thực và yêu mến lẽ thật, hễ là người giả dối làm bổn phận thì đều là do con người an bài, đều là sai lầm của con người. Người dễ qua loa chiếu lệ thì không có lương tâm và lý trí, nhân tính không tốt, không đáng tin cậy, rất không đáng để tín nhiệm. Đức Thánh Linh vẫn sẽ làm công tác trên những người như vậy sao? Chắc chắn là không. Vì vậy, những người làm bổn phận mà dễ qua loa chiếu lệ thì vĩnh viễn không được Đức Chúa Trời hoàn thiện, vĩnh viễn không thể được Đức Chúa Trời sử dụng. Người dễ qua loa chiếu lệ đều là người giả dối, ý định xấu xa quá nhiều, không có chút lương tâm lý trí nào, làm việc không có nguyên tắc, không có giới hạn tối thiểu, chỉ dựa vào sở thích của mình để làm việc, chuyện xấu gì cũng có thể làm ra được. Họ làm chuyện gì cũng dựa vào tâm trạng: tâm trạng tốt, vui vẻ, thì họ sẽ làm tốt hơn một chút; tâm trạng không tốt, không vui thì sẽ làm một cách qua loa chiếu lệ; nếu tức giận, có thể tùy ý làm bậy, làm chậm trễ việc lớn. Trong lòng họ căn bản không có Đức Chúa Trời, tức là sống qua ngày, ăn qua bữa và chờ chết. Cho nên, đối với người lúc nào cũng làm bổn phận một cách qua loa chiếu lệ, có khuyên nhủ họ thế nào cũng vô ích, thông công lẽ thật cho họ cũng vô ích, dạy mãi họ cũng không sửa đổi, họ chẳng có tâm gì cả, chỉ có thể lựa chọn ra tay thanh trừ họ, đây là cách làm phù hợp nhất.
– Con người được hưởng lợi nhiều nhất từ kế hoạch quản lý của Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Thực hiện bổn phận theo cách chiếu lệ là một điều đại kỵ. Nếu ngươi luôn thực hiện bổn phận theo cách chiếu lệ thì ngươi không tài nào thực hiện bổn phận theo tiêu chuẩn có thể chấp nhận được. Nếu ngươi muốn thực hiện bổn phận với lòng trung thành thì trước tiên, ngươi phải khắc phục vấn đề làm chiếu lệ của mình. Hễ phát hiện thấy hiện tượng làm việc chiếu lệ thì phải kịp thời sửa đổi ngay. Nếu ngươi cứ hồ đồ, không bao giờ phát hiện được vấn đề, luôn chỉ làm cho có và làm việc theo cách chiếu lệ, thì ngươi sẽ không tài nào làm tròn bổn phận. Vì vậy, ngươi phải luôn để tâm vào bổn phận của mình. Đây là cơ hội mà con người khó có được! Khi Đức Chúa Trời ban cho họ một cơ hội nhưng họ không nắm bắt chắc thì cơ hội đó mất đi – và sau này, kể cả khi họ muốn tìm một cơ hội như thế thì có thể nó sẽ không đến lần nữa. Công tác của Đức Chúa Trời không chờ đợi ai, và cơ hội thực hiện bổn phận của con người cũng không chờ đợi ai. Một số người nói: “Trước đây, tôi đã không làm tròn bổn phận nhưng giờ tôi vẫn muốn thực hiện bổn phận. Tôi nên tiếp tục lại”. Có quyết tâm như vậy là rất tốt, nhưng ngươi phải biết rõ cách làm tròn bổn phận và ngươi phải cố gắng hướng tới lẽ thật. Chỉ những người hiểu lẽ thật mới có thể làm tròn bổn phận. Những người không hiểu lẽ thật thì thậm chí không đủ tiêu chuẩn để đem sức lực phục vụ. Ngươi càng hiểu rõ lẽ thật thì càng thực hiện bổn phận hiệu quả hơn. Nếu ngươi có thể nhìn thấu chuyện này thì ngươi sẽ cố gắng hướng tới lẽ thật và ngươi có hy vọng làm tròn bổn phận của mình. Hiện tại không có nhiều cơ hội để thực hiện bổn phận, vì vậy khi có thể thì ngươi phải nắm lấy cơ hội. Chính xác là khi đối mặt với một bổn phận, ngươi phải cố gắng hết sức mình; nghĩa là ngươi phải xả thân, dâng mình cho Đức Chúa Trời, và cần phải trả giá. Đừng giữ lại bất cứ điều gì, đừng ủ mưu gì, đừng chừa đường xoay sở hay cho mình một lối thoát. Nếu ngươi chừa đường xoay sở, toan tính hay xảo trá và gian dối, thì ngươi nhất định sẽ làm việc tệ hại. Giả sử ngươi nói: “Không ai thấy mình hành động ranh ma cả. Tuyệt thật!”. Đây là kiểu suy nghĩ gì? Ngươi có nghĩ rằng mình đã dùng vải thưa che mắt thánh với mọi người và cả với Đức Chúa Trời không? Thế nhưng trên thực tế, Đức Chúa Trời có biết những gì ngươi đã làm hay không? Ngài có biết. Trên thực tế, bất cứ ai tiếp xúc với ngươi một thời gian đều sẽ nhận ra sự bại hoại và xấu xa của ngươi, và dù họ có thể không nói thẳng ra như vậy nhưng trong lòng họ sẽ có những đánh giá về ngươi. Đã có nhiều người bị tỏ lộ và đào thải vì rất nhiều người khác đã dần hiểu được họ. Một khi tất cả mọi người đều nhìn thấu thực chất của họ thì mọi người sẽ vạch trần con người thật của họ và tống cổ họ. Vì vậy, dù có mưu cầu lẽ thật hay không thì con người cũng nên làm tròn bổn phận bằng hết khả năng của mình; họ nên sử dụng lương tâm để làm những việc thực tế. Ngươi có thể có những khiếm khuyết, nhưng nếu có thể thực hiện bổn phận hiệu quả thì ngươi sẽ không bị đào thải. Nếu ngươi luôn nghĩ rằng mình ổn, rằng ngươi chắc chắn sẽ không bị đào thải, nếu ngươi vẫn không phản tỉnh hoặc cố gắng biết mình, vẫn không chuyên tâm làm việc chính của mình, nếu ngươi luôn qua loa chiếu lệ, thì khi những người được Đức Chúa Trời chọn thực sự không còn khoan nhượng nổi với ngươi, họ sẽ vạch trần con người ngươi, và rất có thể ngươi sẽ bị đào thải. Đó là bởi vì mọi người đã nhìn thấu ngươi và ngươi đã đánh mất tôn nghiêm, nhân cách của mình. Nếu không ai tin tưởng ngươi, liệu Đức Chúa Trời có thể tin tưởng ngươi không? Đức Chúa Trời dò xét tận đáy lòng con người: Ngài tuyệt đối không thể tin tưởng một người như vậy.
– Lối vào sự sống bắt đầu bằng việc thực hiện bổn phận, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Một số người không có trách nhiệm gì khi thực hiện bổn phận của mình, họ luôn qua loa chiếu lệ. Mặc dù họ có thể nhìn thấy vấn đề nhưng họ không muốn tìm kiếm giải pháp và sợ làm mất mặt mọi người, và do đó họ cứ vội vàng cho qua chuyện, kết quả là công việc phải được làm lại. Vì ngươi đang thực hiện bổn phận này, ngươi phải chịu trách nhiệm về nó. Tại sao ngươi không nghiêm túc với nó? Tại sao ngươi lại qua loa chiếu lệ? Và có phải ngươi chểnh mảng trong trách nhiệm của mình khi thực hiện bổn phận theo cách này không? Bất kể ai là người chịu trách nhiệm chính thì những người khác cũng đều có trách nhiệm để mắt tới mọi việc, mọi người đều phải có sự gánh vác này và tinh thần trách nhiệm này – nhưng không ai trong số các ngươi chú ý gì cả, các ngươi thực sự làm chiếu lệ, các ngươi không có lòng trung thành, các ngươi tắc trách trong bổn phận của mình! Không phải là các ngươi không thể nhìn thấy vấn đề, mà là không sẵn lòng chịu trách nhiệm – cũng như khi ngươi nhìn thấy vấn đề, ngươi cũng không muốn để ý gì đến vấn đề này, ngươi chỉ cần “đủ tốt” là được. Qua loa chiếu lệ theo cách này chẳng phải là lừa dối Đức Chúa Trời sao? Khi Ta làm công tác và thông công về lẽ thật với các ngươi, nếu Ta chỉ làm cho đủ tốt thôi, rồi tùy vào tố chất và sự mưu cầu của mỗi người các ngươi, thì các ngươi có thể thu nhặt được gì từ đó? Nếu Ta cũng có thái độ như các ngươi, các ngươi sẽ chẳng thể đạt được gì. Tại sao Ta lại phán điều này? Phần là vì ngươi không làm việc gì nghiêm túc cả, và phần là vì ngươi có tố chất khá kém, khá tê dại. Đó là vì Ta thấy tất cả các ngươi đều tê dại và không có tình yêu đối với lẽ thật, và không mưu cầu lẽ thật, cùng với tố chất kém cỏi của các ngươi, nên Ta phải phán cụ thể. Ta phải giảng giải chi tiết, chia nhỏ mọi lẽ và phân mảnh chúng trong lời Ta phán, và phán từ mọi góc độ, mọi cách thức. Chỉ khi đó các ngươi mới hiểu được một chút. Nếu Ta làm qua loa với ngươi, và phán mỗi chủ đề một chút, bất cứ khi nào Ta cảm thấy thích, cũng không chú tâm suy nghĩ hay chịu khó, không để tâm, không phán khi không thấy thích, thì các ngươi có thể đạt được gì chứ? Với tố chất như của các ngươi thì các ngươi sẽ không hiểu được lẽ thật. Các ngươi sẽ không đạt được gì, huống gì là đạt được sự cứu rỗi. Nhưng Ta không thể làm như thế mà phải nói chi tiết, và đưa ra các ví dụ về trạng thái của từng loại người, thái độ mà người ta có đối với lẽ thật, và từng loại tâm tính bại hoại; chỉ khi đó, các ngươi mới hiểu thấu những gì Ta đang nói và hiểu những gì các ngươi nghe. Bất kể khía cạnh nào của lẽ thật được thông công, Ta cũng nói qua nhiều phương tiện khác nhau, với các phong cách thông công cho người lớn và trẻ nhỏ, và dưới các hình thức đạo lý và chuyện kể nữa, sử dụng lý thuyết và thực hành, và nói về những trải nghiệm, để mọi người có thể hiểu lẽ thật và bước vào thực tế. Bằng cách này, những người có tố chất và có tấm lòng sẽ có cơ hội hiểu, chấp nhận lẽ thật và được cứu rỗi. Nhưng thái độ của các ngươi đối với bổn phận của mình luôn là thái độ qua loa chiếu lệ, thái độ rề rà, và ngươi không quan tâm đến việc mình gây chậm trễ bao lâu. Các ngươi không phản tỉnh về cách tìm kiếm lẽ thật để giải quyết vấn đề, không suy nghĩ về cách làm tốt bổn phận để có thể chứng thực cho Đức Chúa Trời. Điều này là bỏ bê bổn phận. Do đó sự sống của các ngươi tăng trưởng rất chậm, nhưng các ngươi không lo ngại đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Trên thực tế, nếu các ngươi thực hiện bổn phận của mình một cách tận tâm và có trách nhiệm, thì thậm chí chưa đến năm hoặc sáu năm, các ngươi đã có thể nói về trải nghiệm của mình và làm chứng cho Đức Chúa Trời, và các công việc khác nhau sẽ được thực hiện với hiệu quả tuyệt vời – nhưng các ngươi không sẵn lòng quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời, cũng như không cố gắng hướng tới lẽ thật. Có một số điều các ngươi không biết phải làm thế nào, vì vậy Ta cho các ngươi những sự chỉ dẫn chính xác. Các ngươi không cần phải suy nghĩ, chỉ cần lắng nghe và tiến hành với nó. Đó là chút trách nhiệm duy nhất mà các ngươi phải đảm nhận – nhưng ngay cả điều đó cũng vượt quá khả năng của các ngươi. Lòng trung thành của các ngươi ở đâu? Chẳng thấy đâu cả! Tất cả những gì các ngươi làm là nói những điều nghe có vẻ dễ chịu. Trong thâm tâm, các ngươi biết mình nên làm gì, nhưng đơn giản là các ngươi không thực hành lẽ thật. Đây là phản nghịch Đức Chúa Trời, và về gốc rễ, đây là không có tình yêu đối với lẽ thật. Các ngươi biết rất rõ trong lòng mình cách hành động phù hợp với lẽ thật – chỉ là các ngươi không đưa nó vào thực hành. Đây là một vấn đề nghiêm trọng; các ngươi đang nhìn chằm chằm vào lẽ thật mà không đưa nó vào thực hành. Các ngươi hoàn toàn không phải là người thuận phục Đức Chúa Trời. Để thực hiện bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời, điều chí ít mà các ngươi phải làm là tìm kiếm và thực hành lẽ thật và hành động phù hợp với các nguyên tắc. Nếu không thể thực hành lẽ thật trong khi thực hiện bổn phận của mình thì ngươi có thể thực hành nó ở đâu? Và nếu không thực hành bất kỳ lẽ thật nào, thì ngươi là một kẻ chẳng tin. Thực sự thì mục đích của ngươi là gì nếu ngươi không chấp nhận lẽ thật – càng không thể thực hành lẽ thật – và chỉ đang sống qua ngày trong nhà Đức Chúa Trời? Các ngươi muốn biến nhà Đức Chúa Trời trở thành viện dưỡng lão hay trại tế bần của các ngươi ư? Nếu vậy, các ngươi đã nhầm – nhà Đức Chúa Trời không chăm lo cho những kẻ ăn bám, những kẻ ăn không ngồi rồi vô tích sự. Bất cứ ai có nhân tính kém cỏi, không vui vẻ thực hiện bổn phận của mình, không thích hợp để thực hiện bổn phận, thì tất cả đều phải bị thanh trừ; tất cả những kẻ chẳng tin không hề chấp nhận lẽ thật đều phải bị đào thải. Một số người hiểu lẽ thật nhưng không thể đưa nó vào thực hành khi thực hiện bổn phận của mình. Khi họ thấy được vấn đề, họ không giải quyết nó, và khi họ biết điều gì đó là trách nhiệm của họ, họ không làm hết mình. Nếu ngươi thậm chí không thực hiện những trách nhiệm mà mình có thể đảm nhận, thì việc thực hiện bổn phận của ngươi có thể có giá trị hay tác dụng gì? Tin Đức Chúa Trời theo cách này có ý nghĩa không? Ai đó hiểu lẽ thật nhưng không thể thực hành nó, không thể chịu đựng những khó khăn mà họ phải chịu đựng – một người như vậy không thích hợp để thực hiện bổn phận. Một số người thực hiện bổn phận thật ra làm vậy chỉ để được cho ăn. Họ là những kẻ ăn xin. Họ nghĩ rằng nếu họ làm một vài công việc trong nhà Đức Chúa Trời thì chuyện ăn ở của họ sẽ được lo, rằng họ sẽ được chu cấp mà không cần phải kiếm việc làm. Có thứ gì là món hời như vậy không? Nhà Đức Chúa Trời không chu cấp cho kẻ lười nhác. Nếu bất cứ ai là người hoàn toàn không thực hành lẽ thật, là người luôn qua loa chiếu lệ trong việc thực hiện bổn phận của mình, nói rằng họ tin Đức Chúa Trời, liệu Đức Chúa Trời có thừa nhận họ không? Tất cả những người như vậy đều là những kẻ chẳng tin và như cách nhìn của Đức Chúa Trời với họ, họ là những kẻ hành ác.
– Để làm tròn bổn phận, chí ít người ta phải có lương tâm và lý trí, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Nếu ngươi không dốc lòng làm bổn phận của mình, cũng không tìm kiếm các nguyên tắc của lẽ thật, nếu ngươi cứ lơ mơ không rõ, chỉ làm việc theo cách dễ nhất có thể, thì đây là kiểu tâm thái gì? Đó là tâm thái làm việc một cách qua loa chiếu lệ. Nếu ngươi không trung thành với bổn phận của mình, nếu ngươi không có ý thức trách nhiệm hoặc ý thức sứ mệnh đối với nó, liệu ngươi có thể làm tròn bổn phận của mình không? Liệu ngươi có thể thực hiện bổn phận của mình theo một tiêu chuẩn chấp nhận được không? Và nếu ngươi không thể thực hiện bổn phận của mình theo một tiêu chuẩn có thể chấp nhận được, liệu ngươi có thể bước vào thực tế của lẽ thật không? Chắc chắn là không. Nếu mỗi khi thực hiện bổn phận, ngươi không chuyên tâm, không muốn tận lực, cứ lơ mơ không rõ rồi qua chuyện, ung dung như thể đang chơi một trò chơi nào đó, thì điều này không rắc rối sao? Ngươi có thể đạt được gì khi thực hiện bổn phận theo cách này? Cuối cùng, mọi người sẽ thấy rằng khi ngươi thực hiện bổn phận của mình, ngươi không có tinh thần trách nhiệm, qua loa chiếu lệ, và chỉ làm qua loa cho có – trong trường hợp đó, ngươi có nguy cơ bị đào thải. Đức Chúa Trời dò xét toàn bộ quá trình ngươi thực hiện bổn phận, và Đức Chúa Trời sẽ nói gì? (Thưa, người này không xứng đáng với sự ủy nhiệm và sự tín nhiệm của Ngài.) Đức Chúa Trời sẽ nói ngươi không đáng tin cậy và nên bị đào thải. Và như vậy, dù thực hiện bổn phận gì, dù là bổn phận quan trọng hay bình thường, nếu ngươi không dốc hết tâm huyết vào công việc được ủy thác, không làm tròn trách nhiệm, không coi đó là sự ủy thác của Đức Chúa Trời, hoặc không coi đó là bổn phận và nghĩa vụ của mình, luôn làm mọi việc một cách qua loa chiếu lệ, vậy thì phiền phức rồi. “Không đáng tin cậy” – bốn từ này sẽ xác định cách ngươi thực hiện bổn phận. Nghĩa là việc ngươi thực hiện bổn phận không đạt tiêu chuẩn, ngươi đã bị đào thải, và Đức Chúa Trời nói rằng nhân phẩm của ngươi không đạt tiêu chuẩn. Nếu một vấn đề được ủy thác cho ngươi, nhưng ngươi lại tiếp cận nó bằng thái độ này và xử lý nó bằng cách thức này, thì trong tương lai ngươi có được ủy thác thêm bổn phận nào nữa không? Ngươi có thể được ủy thác điều gì quan trọng nữa không? Chắc chắn là không, trừ khi ngươi thể hiện sự ăn năn thực sự. Tuy nhiên, trong thâm tâm, Đức Chúa Trời sẽ luôn không yên tâm và không bằng lòng đối với ngươi. Vậy thì không phải phiền phức rồi sao? Ngươi có thể hoàn toàn mất cơ hội để thực hiện bổn phận của mình và có thể không được cứu rỗi.
– Chỉ khi thường xuyên đọc lời Đức Chúa Trời và suy ngẫm về lẽ thật thì mới có con đường để đi, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Nhiều người quá qua loa chiếu lệ khi thực hiện bổn phận của mình. Đến lúc bị tỉa sửa vẫn không chịu chấp nhận lẽ thật, ngoan cố cãi lý, thậm chí còn oán trách rằng nhà Đức Chúa Trời không công bằng với mình, không thương xót, không khoan dung cho mình. Điều này có vô lý hay không? Nói khách quan một chút, đây là tâm tính kiêu căng, không hề có chút lương tâm, lý trí nào. Những người thực sự tin vào Đức Chúa Trời ít nhất phải có thể chấp nhận lẽ thật, không làm việc trái với lương tâm, lý trí. Nếu như gặp phải việc bị tỉa sửa vẫn không thể chấp nhận, thuận phục thì những người như thế đúng là quá kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, quả thật là quá vô lý. Gọi là súc sinh cũng không có gì là quá đáng. Vì kẻ đó làm gì cũng hoàn toàn dửng dưng, muốn làm như thế nào thì làm, cũng không quan tâm hậu quả ra sao, có vấn đề xảy ra cũng thờ ơ. Những người như thế còn chẳng có tư cách để đem sức lực phục vụ. Kẻ đó đối xử với bổn phận của mình như thế đến con người còn không chịu nổi. Con người còn không yên tâm thì có thể làm cho Đức Chúa Trời yên tâm được không? Tiêu chuẩn tối thiểu này mà còn không đạt được, tức là không đủ điều kiện để đem sức lực phục vụ, chỉ có thể bị đào thải. … Người không yêu lẽ thật đều thực hiện bổn phận của mình qua loa chiếu lệ. Họ không có thái độ đúng đắn, không bao giờ tìm kiếm nguyên tắc lẽ thật, cũng không suy xét đến yêu cầu của nhà Đức Chúa Trời và kết quả cần đạt được thì làm sao có thể đạt đến mức hợp cách khi thực hiện bổn phận chứ? Nếu ngươi là người thật sự tin vào Đức Chúa Trời, thì khi có tình trạng qua loa chiếu lệ, ngươi phải cầu nguyện với Ngài, phải phản tỉnh và biết mình, phải chống lại với tâm tính bại hoại của bản thân, bỏ công sức vào nguyên tắc lẽ thật, vươn tới tiêu chuẩn Ngài yêu cầu. Thực hiện bổn phận như thế thì có thể dần dần đạt đến yêu cầu của nhà Đức Chúa Trời rồi. Thực ra, làm tròn bổn phận không phải chuyện quá khó khăn, nhưng phải xem con người có lương tâm và lý trí hay không, phải xem trái tim của con người có ngay thẳng hay không, có tận tâm hay không. Có nhiều người ngoại đạo làm việc rất nghiêm túc và kết quả là họ đã trở thành người thành công. Họ không biết bất cứ điều gì về các nguyên tắc của lẽ thật, vậy làm thế nào để họ làm mọi chuyện tốt như vậy? Đó là vì họ có lòng và tận tâm, do đó họ có thể làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ và hoàn thành công việc một cách rất dễ dàng. Không có bổn phận nào trong nhà Đức Chúa Trời là quá khó cả. Chỉ cần ngươi đặt hết tâm huyết và cố gắng hết sức, thì ngươi có thể làm tốt công việc. Nếu ngươi không ngay thẳng, nếu ngươi không cần cù khi làm bất cứ việc gì, nếu ngươi luôn muốn giảm bớt phiền toái, nếu ngươi luôn chiếu lệ và qua loa, lấp liếm cho xong mọi việc, thì kết quả là không những ngươi không làm tròn bổn phận của mình mà còn làm hỏng mọi chuyện và gây hại cho nhà Đức Chúa Trời, thế có nghĩa là ngươi đang hành ác, và nó sẽ trở thành một sự vi phạm khiến Đức Chúa Trời ghê tởm. Trong những thời điểm quan trọng của việc rao truyền phúc âm, nếu ngươi không đạt được kết quả trong việc thực hiện bổn phận của mình mà ngược lại còn không đóng vai trò tích cực, chỉ toàn gây ra những sự nhiễu loạn và gián đoạn, thì tự nhiên ngươi sẽ bị Đức Chúa Trời ghê tởm và bị đào thải, đánh mất cơ hội được cứu rỗi. Đây sẽ trở thành một sự hối tiếc đời đời của ngươi! Việc Đức Chúa Trời cất nhắc cho ngươi thực hiện bổn phận của mình là cơ hội duy nhất để ngươi được cứu rỗi. Nếu ngươi vô trách nhiệm, coi nhẹ và làm qua loa chiếu lệ, thì đó là thái độ mà ngươi đang đối xử với lẽ thật và Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không có chút chân thành hay thuận phục nào, thì làm sao ngươi có thể đạt được sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời? Bây giờ thời gian rất quý giá; mỗi ngày và mỗi phút đều rất quan trọng. Nếu ngươi không mưu cầu lẽ thật, nếu ngươi không tập trung vào lối vào sự sống, và nếu ngươi thực hiện một cách qua loa chiếu lệ và lừa dối Đức Chúa Trời trong bổn phận của mình, thì điều đó quá ư mất lý trí và nguy hiểm! Ngay khi ngươi bị Đức Chúa Trời ghê tởm và bị đào thải, thì Đức Thánh Linh sẽ không còn công tác trong ngươi nữa, đây là hậu quả không thể vãn hồi.
– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Nếu ngươi chỉ đơn thuần qua loa trong việc thực hiện bổn phận của mình và không theo đuổi kết quả chút nào, thì ngươi là một kẻ giả hình, một con sói đội lốt cừu. Ngươi có thể lừa mọi người, nhưng ngươi không thể lừa được Đức Chúa Trời. Nếu không thật sự bỏ công sức và không có lòng trung thành khi ngươi thực hiện bổn phận của mình, thì điều đó không đạt tiêu chuẩn. Nếu ngươi không thật sự bỏ công sức với đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận; nếu ngươi luôn muốn làm qua loa đại khái và hành động chiếu lệ, thì giống như người ngoại đạo làm việc cho ông chủ của họ; nếu ngươi chỉ ra sức, không dùng tâm trí, làm việc ngày nào xong ngày đấy, thấy vấn đề cũng chẳng hề báo cáo, thấy chuyện xấu xảy ra cũng chẳng thèm để tâm, và cẩu thả gạt bỏ tất cả mọi thứ không có lợi cho mình, thì chẳng phải điều này có vấn đề sao? Làm sao một người như thế này có thể là thành viên của nhà Đức Chúa Trời? Những người như thế là người ngoại đạo; họ không thuộc về nhà Đức Chúa Trời. Không một ai trong số họ được Đức Chúa Trời ghi nhận. Việc ngươi thực hiện bổn phận có thật lòng, có bỏ công sức hay không, Đức Chúa Trời đều ghi lại, và thật ra trong lòng ngươi cũng biết rõ. Vậy, các ngươi đã bao giờ thực sự bỏ công sức để thực hiện bổn phận của mình chưa? Ngươi đã bao giờ nghiêm túc với nó chưa? Ngươi đã coi nó là trách nhiệm, nghĩa vụ của ngươi chưa? Ngươi đã làm nó như làm chuyện thuộc bổn phận của mình chưa? Ngươi phải phản tỉnh đúng đắn và biết những vấn đề này, và điều này sẽ giúp ngươi dễ dàng giải quyết những vấn đề tồn tại trong việc thực hiện bổn phận của mình, và sẽ có lợi cho lối vào sự sống của ngươi. Nếu ngươi luôn thiếu trách nhiệm khi thực hiện bổn phận, không báo cáo với lãnh đạo và người làm công khi ngươi phát hiện ra vấn đề, cũng như không tìm kiếm lẽ thật để tự mình giải quyết, luôn nghĩ “càng ít rắc rối càng tốt”, luôn sống dựa vào các triết lý xử thế, luôn qua loa chiếu lệ khi thực hiện bổn phận, không có một chút lòng trung thành nào, và không hề tiếp nhận lẽ thật khi bị tỉa sửa – nếu ngươi thực hiện bổn phận của mình theo cách này, ngươi sẽ gặp nguy hiểm; ngươi là một trong những người đem sức lực phục vụ. Những người đem sức lực phục vụ không phải là thành viên của nhà của Đức Chúa Trời, mà là những người lao động, những công nhân được thuê. Khi công việc kết thúc, họ sẽ bị đào thải, và đương nhiên sẽ rơi vào thảm họa. Những người trong nhà Đức Chúa Trời thì khác; khi họ thực hiện bổn phận, đó không phải để kiếm tiền, ra sức hay được phúc. Họ nghĩ: “Tôi là thành viên của nhà Đức Chúa Trời. Những vấn đề liên quan đến nhà Đức Chúa Trời thì liên quan đến tôi. Việc của nhà Đức Chúa Trời là việc của tôi. Tôi nên để tâm vào nhà Đức Chúa Trời”. Vì vậy, họ bận tâm và chịu trách nhiệm về mọi vấn đề liên quan đến nhà Đức Chúa Trời. Họ có trách nhiệm với mọi thứ họ có thể nghĩ ra và nhìn thấy. Mắt họ tìm kiếm các sự việc, và họ ghi nhớ các vấn đề. Đây là những người trong nhà Đức Chúa Trời. Các ngươi có giống y như vậy không? (Thưa, không.) Nếu chỉ ham muốn những tiện nghi xác thịt, thấy nhà Đức Chúa Trời có chuyện cũng không quản, chai dầu bị rơi cũng không nhặt, và trong lòng ngươi biết là có vấn đề nhưng lại không muốn giải quyết, thì ngươi không coi nhà Đức Chúa Trời là nhà của mình. Có phải các ngươi là như vậy không? Nếu là như vậy, thì các ngươi đã sa ngã đến mức không có sự khác biệt gì với người ngoại đạo. Nếu không ăn năn, thì các ngươi phải bị coi là ở ngoài nhà Đức Chúa Trời; các ngươi phải bị gạt sang một bên và đào thải. Sự thật là lòng Đức Chúa Trời mong muốn coi ngươi như thành viên trong gia đình Ngài, nhưng ngươi không tiếp nhận lẽ thật, luôn qua loa chiếu lệ và thiếu trách nhiệm trong việc thực hiện bổn phận của mình. Ngươi không ăn năn, bất kể lẽ thật được thông công với ngươi như thế nào. Chính ngươi đã đặt mình bên ngoài nhà Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời muốn cứu rỗi và biến các ngươi thành những thành viên của nhà Ngài, nhưng các ngươi không chấp nhận điều đó. Vậy thì các ngươi đang ở bên ngoài nhà Ngài; các ngươi là những người ngoại đạo. Ai không tiếp nhận một chút lẽ thật nào thì chỉ có thể bị xử lý như một người ngoại đạo. Chính ngươi là người đã thiết lập kết quả và vị trí của chính mình. Ngươi đã thiết lập nó bên ngoài nhà Đức Chúa Trời. Ngoài ngươi ra thì còn trách được ai về điều đó chứ? … Vì thế, làm tốt bổn phận của mình mới có thể đứng vững trong nhà Đức Chúa Trời và sống sót trong tai họa lớn. Làm tốt bổn phận là điều cốt yếu. Chí ít, người của nhà Đức Chúa Trời phải là người trung thực. Họ là người đáng tin cậy trong việc thực hiện bổn phận, có thể tiếp nhận sự ủy thác của Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận trung thành. Nếu con người không có đức tin chân chính, không có lương tâm và lý trí, nếu họ không có lòng kính sợ và thuận phục Đức Chúa Trời, thì họ không phù hợp để thực hiện bổn phận. Dù có thực hiện được bổn phận, họ cũng làm qua loa chiếu lệ. Họ là người đem sức lực phục vụ – người không thực sự ăn năn. Những người đem sức lực phục vụ như thế này sớm muộn gì cũng phải bị đào thải. Chỉ những người đem sức lực phục vụ trung thành mới có thể sống sót. Mặc dù những người đem sức lực phục vụ trung thành không có thực tế lẽ thật, nhưng họ có lương tâm và lý trí, họ có thể thật lòng thực hiện bổn phận, và Đức Chúa Trời cho phép họ được sống sót. Những người có thực tế lẽ thật và có thể chứng thực một cách vang dội cho Đức Chúa Trời là dân của Ngài, sẽ sống sót cũng như được đưa vào vương quốc của Ngài.
– Để làm tròn bổn phận, chí ít người ta phải có lương tâm và lý trí, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Hiện tại, đa số những người làm bổn phận tuy có thể giữ được bổn phận của mình, không làm việc ác, nhưng họ có lòng trung thành hay không? Có thể đạt đến làm bổn phận đạt tiêu chuẩn hay không? Vẫn còn kém xa. Chuyện con người có thể làm tốt bổn phận của mình hay không vốn có liên quan đến vấn đề nhân tính. Vậy làm thế nào để có thể làm tốt bổn phận của mình? Phải có đủ những gì mới có thể làm tốt bổn phận? Cho dù làm bổn phận gì, làm việc gì, con người đều phải kỹ càng, phải nghiêm túc, làm hết trách nhiệm, thì trong lòng mới vững vàng, bình an. Làm hết trách nhiệm là gì? Là chăm chỉ, dùng tấm lòng mà làm hết trách nhiệm, việc gì nên làm thì đều làm cho được. Ví dụ, lãnh đạo hội thánh sắp xếp cho ngươi làm một bổn phận, cũng thông công các nguyên tắc đơn giản, không nói quá chi tiết, vậy ngươi làm thế nào để có thể làm tốt bổn phận này? (Thưa, dựa vào lương tâm.) Ít nhất phải dựa vào lương tâm mà làm. Dựa vào lương tâm mà làm, làm sao để áp dụng lời này vào thực tế? Làm sao để vận dụng lời này? (Thưa, bằng cách nghĩ đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và đừng làm những việc làm ô danh Đức Chúa Trời.) Đây là một phương diện. Ngoài ra, làm chuyện gì phải cân nhắc đi cân nhắc lại, dựa theo nguyên tắc lẽ thật mà đánh giá. Nếu như sau khi làm xong trong lòng không bình yên, cảm giác giống như còn có chút vấn đề, qua kiểm tra quả nhiên phát hiện có vấn đề, lúc này nên làm gì? Phải nhanh chóng sửa chữa, giải quyết vấn đề. Đây là thái độ gì? (Thưa, là kỹ càng và tỉ mỉ.) Đó chính là kỹ càng, tỉ mỉ, là thái độ nghiêm túc, cẩn trọng. Làm bổn phận thì phải có thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm, phải nói rằng: “Công tác này được giao cho tôi, tôi phải cố gắng hết sức làm tốt nó trong phạm vi tôi có thể nhận thức được, có thể đạt đến, không được để xảy ra sai lầm”, không được có ý nghĩ “gần đủ tốt là được rồi”. Luôn có tư tưởng qua loa chiếu lệ thì có thể làm tốt bổn phận hay không? (Thưa, không thể.)
– Con người được hưởng lợi nhiều nhất từ kế hoạch quản lý của Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Vì con người có những tâm tính bại hoại thì họ thường qua loa chiếu lệ khi thực hiện bổn phận của mình. Đây là một trong những vấn đề nghiêm trọng nhất trong tất cả. Nếu người ta muốn thực hiện bổn phận của mình một cách đúng đắn, trước tiên họ phải giải quyết vấn đề về sự qua loa chiếu lệ này. Chừng nào họ có một thái độ qua loa chiếu lệ như vậy, họ sẽ không thể thực hiện bổn phận của mình một cách đúng đắn, nghĩa là việc giải quyết vấn đề về sự qua loa chiếu lệ là cực kỳ quan trọng. Vậy họ nên thực hành như thế nào? Thứ nhất, họ phải giải quyết vấn đề trạng thái tinh thần của họ; họ phải tiếp cận đúng đắn bổn phận của mình, và làm việc với sự nghiêm túc và ý thức trách nhiệm. Họ không được có ý định giả dối hoặc chiếu lệ. Bổn phận của một người được thực hiện cho Đức Chúa Trời, không phải cho bất kỳ người nào; nếu người ta có thể chấp nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời thì họ sẽ có trạng thái tâm trí đúng đắn. Hơn nữa, sau khi làm việc gì đó, người ta phải kiểm tra, phản tỉnh về nó, và nếu họ cảm thấy có gì bất an trong lòng và sau khi kiểm tra chi tiết, họ phát hiện ra thực sự có vấn đề, thì họ phải thực hiện những sự thay đổi; một khi những thay đổi này đã được thực hiện, họ sẽ cảm thấy thanh thản trong lòng. Khi người ta cảm thấy bất an, điều này chứng tỏ có một vấn đề, và họ phải siêng năng kiểm tra những gì họ đã làm, đặc biệt là ở những giai đoạn mấu chốt. Đây là một thái độ có trách nhiệm đối với việc thực hiện bổn phận của một người. Khi một người có thể nghiêm túc, có trách nhiệm, và dốc toàn tâm toàn lực, công việc sẽ được thực hiện đúng cách. Đôi khi, ngươi ở trong trạng thái tâm trí sai lầm, và không thể tìm thấy hoặc phát hiện ra một sai lầm rõ ràng như ban ngày. Nếu ngươi ở trong trạng thái tâm trí đúng đắn, thì với sự khai sáng và hướng dẫn của Đức Thánh Linh, ngươi sẽ có thể phát hiện được vấn đề. Nếu Đức Thánh Linh hướng dẫn ngươi và cho ngươi nhận thức, cho phép ngươi cảm thấy sáng tỏ trong lòng và biết sai ở đâu thì khi đó ngươi sẽ có thể sửa sai và phấn đấu đạt được các nguyên tắc lẽ thật. Nếu ngươi đã ở trong trạng thái tâm trí sai lạc, lơ đãng, và bất cẩn, thì liệu ngươi có thể nhận ra sai lầm không? Ngươi sẽ không thể. Điều gì được nhìn thấy từ đây? Điều này cho thấy rằng để làm tròn bổn phận, điều rất quan trọng là con người phải hợp tác; tâm thái họ rất quan trọng, và họ hướng ý nghĩ và ý niệm của mình đi đâu là điều rất quan trọng. Đức Chúa Trời dò xét và có thể thấy người ta đang trong trạng thái tâm trí nào, và họ dành ra bao nhiêu năng lượng trong khi thực hiện bổn phận. Điều rất quan trọng là mọi người đặt toàn bộ tâm trí và sức mạnh của mình vào việc mình làm. Sự hợp tác của họ là một phần rất quan trọng. Chỉ khi con người cố gắng để không phải hối tiếc về những bổn phận mà họ đã hoàn thành và những điều họ đã làm, và không mắc nợ Đức Chúa Trời, họ mới hành động hết lòng và hết sức mình. Nếu ngươi thường xuyên không dồn hết tâm sức vào việc thực hiện bổn phận của mình, nếu ngươi qua loa chiếu lệ kinh niên, và gây ra tổn thất rất lớn cho công tác, và không hề đạt được hiệu quả như Đức Chúa Trời yêu cầu, thì chỉ có một điều có thể xảy ra với ngươi: ngươi sẽ bị đào thải. Và liệu có còn thời gian để hối tiếc không? Sẽ không còn. Những hành động này sẽ trở thành một nỗi tiếc nuối đời đời, một vết nhơ! Qua loa chiếu lệ kinh niên là một vết nhơ, đó là một sự vi phạm nghiêm trọng – phải hay không? (Thưa, phải.) Ngươi phải cố gắng thực hiện những nghĩa vụ của mình và mọi thứ ngươi phải làm, hết lòng hết sức mình, ngươi không được qua loa chiếu lệ, hoặc để lại bất kỳ điều gì đáng tiếc. Nếu ngươi có thể làm được điều đó, bổn phận mà ngươi thực hiện sẽ được Đức Chúa Trời ghi nhớ. Những việc được Đức Chúa Trời ghi nhớ là những việc lành. Vậy thì, những điều gì không được Đức Chúa Trời ghi nhớ? (Thưa, đó là những sự vi phạm và những việc ác.) Ngươi có thể không chấp nhận chúng là những việc ác nếu chúng được mô tả như vậy trong hiện tại, nhưng nếu đến một ngày nào đó có những hậu quả nghiêm trọng xảy ra với những điều này, và chúng sinh ra sự ảnh hưởng tiêu cực thì ngươi sẽ cảm nhận rằng những vi phạm này không đơn thuần là một loại vi phạm về mặt hành vi, mà là những việc ác. Khi ngươi nhận ra điều này, ngươi sẽ hối hận, và thầm nghĩ: “Biết trước thế này tôi đã cẩn trọng rồi! Suy nghĩ và nỗ lực thêm một chút từ lúc bắt đầu thì lẽ ra đã có thể tránh được hậu quả này”. Không điều gì xóa được vết nhơ đời đời này khỏi lòng ngươi, và nếu nó khiến ngươi mang nợ mãi mãi thì ngươi gặp rắc rối rồi. Do đó hôm nay, ngươi phải cố gắng đặt hết tâm sức của mình vào sự ủy nhiệm được Đức Chúa Trời giao cho ngươi, thực hiện mọi bổn phận với lương tâm tinh sạch, không hối tiếc, và theo cách thức được Đức Chúa Trời ghi nhớ. Dù ngươi làm gì, đừng qua loa chiếu lệ. Nếu ngươi bốc đồng mà phạm sai lầm và đó là một sự vi phạm nghiêm trọng thì điều này sẽ trở thành một vết nhơ đời đời. Một khi ngươi đã thấy tiếc nuối rồi thì cũng chẳng thể bù đắp được, và chúng sẽ vĩnh viễn là những niềm hối tiếc. Cả hai con đường này nên được nhìn thấy rõ ràng. Ngươi nên chọn con đường nào để xứng với sự ngợi khen của Đức Chúa Trời? Thực hiện bổn phận của mình hết lòng hết sức, và chuẩn bị, tích góp những việc lành mà không hối tiếc gì. Dù ngươi làm bất cứ điều gì, đừng làm điều ác, điều mà sẽ quấy rầy việc thực hiện bổn phận của người khác, đừng làm bất cứ điều gì đi ngược lại lẽ thật và chống đối Đức Chúa Trời, và đừng để phải hối hận cả đời. Hậu quả gì xảy ra khi một người đã mắc phải nhiều vi phạm? Họ đang tích góp sự phẫn nộ của Đức Chúa Trời trong sự hiện diện của Ngài! Nếu ngươi vi phạm ngày càng nhiều và cơn phẫn nộ của Đức Chúa Trời đối với ngươi lớn hơn bao giờ hết thì cuối cùng, ngươi sẽ bị trừng phạt.
Bề ngoài, một số người dường như không có bất kỳ vấn đề gì nghiêm trọng suốt thời gian họ thực hiện bổn phận. Họ không làm việc gì rành rành là việc ác; họ không gây ra nhiễu loạn và gián đoạn, hoặc bước đi con đường của những kẻ địch lại Đấng Christ. Trong khi thực hiện bổn phận của mình, họ không có bất kỳ sai sót hay vấn đề nghiêm trọng nào về nguyên tắc, ấy thế mà, bất tri bất giác, trong vài năm ngắn ngủi, họ bị phơi bày là kẻ không hề chấp nhận lẽ thật và là một người không tin. Tại sao lại như vậy? Những người khác không thể nhìn ra vấn đề, nhưng Đức Chúa Trời dò xét kỹ nội tâm sâu thẳm của những người này, và Ngài nhìn ra vấn đề. Họ luôn qua loa chiếu lệ và không ăn năn khi thực hiện bổn phận của mình. Khi thời gian trôi qua, họ tự nhiên bị phơi bày. Vẫn không ăn năn nghĩa là gì? Nó có nghĩa là mặc dù thực hiện bổn phận xuyên suốt nhưng họ đã luôn có thái độ sai lạc với việc đó, thái độ qua loa chiếu lệ, thái độ thiếu nghiêm túc, và họ không bao giờ chu đáo, càng không hết lòng trong bổn phận. Họ có thể bỏ ra một chút nỗ lực, nhưng họ chỉ đang làm chiếu lệ. Họ không cống hiến hết mình cho bổn phận, và những vi phạm của họ không có hồi kết. Trong mắt Đức Chúa Trời, họ chưa bao giờ ăn năn; họ luôn qua loa chiếu lệ, và chưa bao giờ có bất kỳ sự thay đổi nào nơi họ – nghĩa là, họ không buông bỏ cái ác và ăn năn với Ngài. Đức Chúa Trời không thấy ở họ thái độ ăn năn, và Ngài không thấy một sự hoán cải trong thái độ của họ. Họ cố chấp khi đối xử với bổn phận của mình và sự ủy nhiệm của Đức Chúa Trời với một thái độ và phương pháp như vậy. Xuyên suốt, không có gì thay đổi trong tâm tính ngoan cố, cương ngạnh này, và hơn thế nữa, họ chưa bao giờ cảm thấy mắc nợ Đức Chúa Trời, chưa bao giờ cảm thấy rằng sự qua loa chiếu lệ của họ là một sự vi phạm, là hành ác. Trong lòng họ, không cảm thấy mắc nợ, không cảm thấy tội lỗi, không cảm thấy tự trách, càng không tự lên án mình. Và khi thời gian trôi qua đã lâu, Đức Chúa Trời thấy dạng người này là vô phương cứu chữa. Bất kể Đức Chúa Trời nói gì, và cho dù họ nghe bao nhiêu bài giảng hay họ hiểu được bao nhiêu lẽ thật, lòng họ cũng không bị cảm thúc và thái độ của họ không thay đổi hay xoay chuyển. Đức Chúa Trời thấy điều này và phán: “Không có hy vọng gì cho người này. Không điều gì Ta phán chạm đến lòng họ, và không điều gì Ta phán xoay chuyển được họ. Không có cách nào thay đổi họ. Người này không thích hợp để thực hiện bổn phận của họ, và họ không thích hợp để đem sức lực phục vụ trong nhà Ta”. Tại sao Đức Chúa Trời phán điều này? Đó là bởi vì khi họ thực hiện bổn phận và làm việc, họ luôn qua loa chiếu lệ. Dù họ có bị tỉa sửa bao nhiêu đi nữa, và cho dù có nhẫn nại và khoan dung với họ đến đâu thì cũng không có tác dụng và không thể khiến họ thực sự ăn năn hay thay đổi. Nó không thể khiến họ làm tốt bổn phận của mình, nó không thể cho phép họ dấn thân vào con đường mưu cầu lẽ thật. Vì vậy, người này là vô phương cứu chữa. Khi Đức Chúa Trời xác định một người là vô phương cứu chữa, liệu Ngài sẽ vẫn giữ chặt người này không? Ngài sẽ không. Đức Chúa Trời sẽ để họ đi. Một số người luôn khẩn cầu: “Lạy Đức Chúa Trời, xin buông tha con đi, đừng làm con đau khổ, đừng sửa dạy con. Hãy cho con chút tự do! Hãy để con làm việc qua loa chiếu lệ một chút! Hãy để con phóng túng một chút! Để con tự làm chủ của chính con!”. Họ không muốn bị ràng buộc. Đức Chúa Trời phán: “Vì ngươi không muốn bước đi con đường đúng nên Ta sẽ buông bỏ ngươi. Ta sẽ cho ngươi toàn quyền tự do. Hãy đi và làm những gì ngươi muốn. Ta sẽ không cứu rỗi ngươi, vì ngươi vô phương cứu chữa”. Những người vô phương cứu chữa thì có bất kỳ ý thức gì về lương tâm không? Họ có bất kỳ ý thức gì về sự mắc nợ không? Họ có bất kỳ ý thức gì về sự buộc tội không? Họ có thể ý thức được sự khiển trách, sửa dạy, công kích và phán xét của Đức Chúa Trời không? Họ không thể cảm nhận được. Họ không hay biết về những điều này; những điều này mờ nhạt trong lòng họ, hoặc thậm chí không hiện diện. Khi một người đã đến giai đoạn này, không còn Đức Chúa Trời ở trong lòng, thì họ có thể vẫn đạt được sự cứu rỗi không? Khó mà nói được. Khi đức tin của một người đã đến mức như vậy thì họ đang gặp nguy hiểm rồi. Các ngươi có biết nên theo đuổi như thế nào, nên thực hành như thế nào, nên chọn con đường nào để tránh hậu quả này và đảm bảo rằng trạng thái như vậy sẽ không nảy sinh không? Điều quan trọng nhất là trước hết hãy chọn con đường đúng, sau đó tập trung làm tròn bổn phận mà mình nên thực hiện trong hiện tại. Đây là tiêu chuẩn tối thiểu và căn bản nhất. Dựa trên căn cứ này, ngươi phải tìm kiếm lẽ thật và phấn đấu đạt đến các tiêu chuẩn để thực hiện bổn phận một cách thỏa đáng. Bởi vì điều phản ánh mối ràng buộc liên kết ngươi và Đức Chúa Trời một cách trực tiếp và dễ nhận thấy nhất chính là cách ngươi xử lý những chuyện Đức Chúa Trời giao phó cho ngươi và những bổn phận Ngài phân cho ngươi, và thái độ mà ngươi có. Điều dễ nhận thấy nhất và thực tế nhất chính là đây. Đức Chúa Trời đang chờ đợi; Ngài muốn thấy thái độ của ngươi. Ở thời điểm then chốt này, ngươi phải gấp rút bày tỏ thái độ với Đức Chúa Trời, tiếp nhận sự ủy thác của Ngài và làm tròn bổn phận. Khi ngươi đã nắm bắt được điểm quan trọng này và hoàn thành sự ủy nhiệm mà Đức Chúa Trời đã ban cho ngươi, mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời sẽ bình thường. Nếu, khi Đức Chúa Trời giao phó một nhiệm vụ cho ngươi hay bảo ngươi thực hiện một bổn phận nhất định, thái độ của ngươi là xuề xòa và thờ ơ, và ngươi không xem trọng nó, thì chẳng phải điều này đối lập với việc dâng hết lòng hết sức mình sao? Với cung cách như thế, ngươi có thể làm tròn bổn phận sao? Chắc chắn là không. Ngươi sẽ không thực hiện bổn phận một cách thỏa đáng. Như vậy, thái độ của ngươi khi thực hiện bổn phận của mình có tầm quan trọng rất lớn, cũng như phương pháp và con đường mà ngươi chọn lựa. Bất kể đã tin Đức Chúa Trời bao nhiêu năm, những ai không làm tròn bổn phận đều sẽ bị đào thải.
– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Thực ra, khi con người thực hiện bổn phận của mình là họ đang làm những gì họ phải làm. Nếu ngươi làm điều đó trước Đức Chúa Trời, nếu ngươi thực hiện bổn phận của mình và thuận phục Đức Chúa Trời với thái độ trung thực và với tấm lòng, thì chẳng phải thái độ này sẽ đúng đắn hơn nhiều sao? Vậy thì ngươi nên áp dụng thái độ này vào đời sống hiện thực của mình như thế nào? Ngươi phải biến việc “thờ phượng Đức Chúa Trời bằng tấm lòng và sự trung thực” thành thực tế của mình. Bất cứ khi nào ngươi muốn làm việc một cách qua loa chiếu lệ, bất cứ khi nào ngươi muốn giở trò dối trá và lười biếng, cũng như bất cứ khi nào ngươi xao nhãng hay muốn chơi đùa, thì ngươi nên suy ngẫm: “Khi cư xử như vậy, tôi có phải là người không đáng tin cậy không? Đây có phải là dốc lòng thực hiện bổn phận của mình không? Tôi có đang bất trung khi làm điều này không? Khi làm điều này, có phải tôi đang phụ lòng ủy thác của Đức Chúa Trời dành cho tôi không?”. Đây là cách ngươi nên tự kiểm điểm. Nếu ngươi có thể nhận ra rằng mình luôn qua loa chiếu lệ trong bổn phận, mình là kẻ bất trung, và đã làm tổn thương Đức Chúa Trời, thì ngươi nên làm gì? Ngươi nên nói rằng: “Lúc đó trong lòng con đã cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây, nhưng con không coi đó là vấn đề; mà cứ lơ mơ không rõ rồi qua chuyện. Đến bây giờ con mới nhận ra rằng con thực sự đã làm việc một cách qua loa chiếu lệ, rằng con chưa làm tròn trách nhiệm. Con thật sự không có lương tâm và lý trí!”. Ngươi đã tìm ra vấn đề và bắt đầu tự biết mình một chút – vậy thì bây giờ ngươi phải biết quay đầu! Trước đây thái độ của ngươi đối với việc thực hiện bổn phận là sai. Ngươi đã đối phó như thể đó là công việc phụ, và ngươi đã không hết lòng. Nếu ngươi qua loa chiếu lệ như thế này lần nữa, ngươi phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời, để Ngài sửa dạy và trách phạt ngươi. Ngươi phải có ý chí như vậy khi thực hiện bổn phận của mình. Chỉ khi đó, ngươi mới có thể thực sự ăn năn, lương tâm của ngươi mới có được sự bình an và thái độ đối với việc thực hiện bổn phận của ngươi mới có chuyển biến, như vậy mới được gọi là quay đầu. Và khi ăn năn, ngươi cũng phải thường xuyên phản tỉnh xem liệu mình đã thực sự dốc hết lòng, hết trí, hết sức vào việc thực hiện bổn phận của mình hay chưa; sau đó, sử dụng lời Đức Chúa Trời làm thước đo và đối chiếu áp dụng cho bản thân, ngươi sẽ phát hiện được những vấn đề gì còn tồn tại trong việc thực hiện bổn phận của mình. Bằng cách liên tục giải quyết vấn đề theo lời Đức Chúa Trời như vậy, chẳng phải ngươi đang vận dụng việc hết lòng, hết trí, hết sức thực hiện bổn phận vào thực tế sao? Khi thực hiện bổn phận như vậy, chẳng phải ngươi đã làm hết lòng, hết trí và hết sức mình rồi sao? Nếu lương tâm ngươi không còn cắn rứt nữa, nếu ngươi có thể đáp ứng các tiêu chuẩn và thể hiện lòng trung thành khi thực hiện bổn phận, thì chỉ khi đó trong lòng ngươi mới thực sự bình an và vui vẻ. Việc thực hiện bổn phận sẽ giống như một trách nhiệm thiên kinh địa nghĩa, chứ không phải là một gánh nặng thêm, và hoàn toàn không giống như làm việc cho người khác. Thực hiện bổn phận theo cách này, ngươi sẽ cảm thấy mãn nguyện và cảm thấy như mình đang sống trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Hành xử như vậy mang lại sự thanh thản. Chẳng phải điều này khiến ngươi trở nên giống người hơn một chút và bớt giống một thây ma hơn sao? Hành xử như thế này có dễ không? Thực ra là dễ, nhưng không dễ cho những ai không tiếp nhận lẽ thật.
– Chỉ khi thường xuyên đọc lời Đức Chúa Trời và suy ngẫm về lẽ thật thì mới có con đường để đi, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Ngươi muốn qua loa chiếu lệ khi thực hiện bổn phận của mình. Ngươi cố trì trệ và cố tránh sự dò xét của Đức Chúa Trời. Vào những lúc như vậy, hãy nhanh chóng đến trước Đức Chúa Trời để cầu nguyện, và phản tỉnh xem đây có phải là cách hành động đúng hay không. Sau đó, hãy nghĩ về việc: “Tại sao mình tin Đức Chúa Trời? Qua loa chiếu lệ như vậy có thể qua mặt mọi người, nhưng liệu nó có qua mặt được Đức Chúa Trời không? Hơn nữa, đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời không phải là để gian dối và giở trò – mà là để được cứu rỗi. Vì vậy, hành động của mình không phải là biểu hiện của nhân tính bình thường, cũng không được Đức Chúa Trời yêu thích. Không, mình gian dối và giở trò, làm theo ý mình ở thế giới bên ngoài, nhưng giờ mình ở trong nhà Đức Chúa Trời, mình ở dưới quyền tể trị của Đức Chúa Trời, dưới mắt dò xét của Đức Chúa Trời. Mình là người, mình phải hành động theo lương tâm, không thể làm theo ý mình được. Mình phải hành động phù hợp với lời Đức Chúa Trời, mình không được qua loa chiếu lệ, mình không được gian dối và giở trò. Vậy mình phải hành động như thế nào để không gian dối và giở trò, không qua loa chiếu lệ? Mình phải nỗ lực một chút. Vừa rồi mình cảm thấy làm vậy thật quá phiền phức, mình đã muốn tránh né khó khăn, nhưng giờ mình hiểu rằng: có thể làm như thế rất phiền phức, nhưng nó có hiệu quả, và do vậy đó là cách nên được thực hiện”. Khi ngươi làm việc mà vẫn cảm thấy sợ khó khăn, thì những lúc như vậy ngươi phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Con thật lười biếng và gian manh, con xin Ngài hãy sửa dạy con, quở trách con, để lương tâm con cảm nhận gì đó, và con có cảm giác xấu hổ. Con không muốn qua loa chiếu lệ. Con xin Ngài hướng dẫn và khai sáng con, cho con thấy sự phản nghịch và xấu xa của con”. Khi ngươi cầu nguyện như vậy, phản tỉnh và cố gắng biết bản thân mình, điều này sẽ làm nảy sinh một cảm giác hối tiếc, và ngươi sẽ có thể ghét sự xấu xa của mình, và tình trạng sai trái của ngươi sẽ bắt đầu thay đổi, và ngươi sẽ có khả năng suy ngẫm điều này và tự nhủ: “Tại sao mình lại qua loa chiếu lệ? Tại sao mình luôn cố gian dối và giở trò? Hành động như thế này là không có chút lương tâm hay lý trí nào – mình có còn là người tin Đức Chúa Trời không? Tại sao mình không xem xét các sự việc một cách nghiêm túc? Chẳng phải mình chỉ cần bỏ thêm chút thời gian và công sức nữa thôi sao? Đó không phải là gánh nặng lớn. Đây là những gì mình phải làm; nếu mình thậm chí không thể làm được điều này, liệu mình có phù hợp để được gọi là một con người không?”. Kết quả là, ngươi sẽ hạ quyết tâm và tuyên thề: “Lạy Đức Chúa Trời! Con đã làm Ngài buồn, con thực sự đã bị bại hoại quá sâu sắc, con không có lương tâm hay lý trí, con không có nhân tính, con muốn ăn năn. Con xin Ngài hãy tha thứ cho con, con chắc chắn sẽ thay đổi. Nếu con không ăn năn, con xin Ngài hãy trừng phạt con”. Sau đó, tâm thái của ngươi sẽ xoay chuyển, và ngươi sẽ bắt đầu thay đổi. Ngươi sẽ hành động và thực hiện bổn phận của mình một cách tận tâm, ít qua loa chiếu lệ hơn, ngươi sẽ có thể chịu khổ và trả giá. Ngươi sẽ cảm thấy rằng thật tuyệt khi thực hiện bổn phận theo cách này, và ngươi sẽ có được sự bình an cũng như niềm vui trong lòng. Khi người ta có thể tiếp nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời, khi họ có thể cầu nguyện với Ngài và nương tựa vào Ngài, tình trạng của họ sẽ sớm được thay đổi. Khi tình trạng tiêu cực trong lòng ngươi đã được xoay chuyển và ngươi đã chống lại những ý định riêng của mình, chống lại những ham muốn ích kỷ của xác thịt, khi ngươi có thể buông bỏ sự an nhàn và hưởng thụ của xác thịt, hành động phù hợp với những yêu cầu của Đức Chúa Trời, cũng như không còn độc đoán hay tùy tiện nữa, thì ngươi sẽ có được sự bình an trong lòng và không bị lương tâm cắn rứt. Chống lại xác thịt và hành động phù hợp với những yêu cầu của Đức Chúa Trời theo cách này có dễ không? Miễn là người ta có lòng khao khát Ngài mãnh liệt thì họ có thể chống lại xác thịt và thực hành lẽ thật. Chỉ cần có thể thực hành theo cách này thì ngươi sẽ bước vào thực tế lẽ thật tự lúc nào không hay. Sẽ không khó khăn gì cả.
– Trân quý lời Đức Chúa Trời là nền tảng của đức tin nơi Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Bất kể ngươi thực hiện bổn phận nào, bất kể ngươi có thể làm được gì, hãy xem đó là trách nhiệm và bổn phận của mình, tiếp nhận và làm tốt nó. Làm thế nào để làm tốt? Đức Chúa Trời yêu cầu như thế nào thì ngươi cứ làm như thế ấy, hết lòng, hết trí khôn và hết sức mình để làm tốt. Ngươi cứ suy xét những lời này và suy xét làm như thế nào mới có thể đạt đến hết lòng thực hiện bổn phận. Chẳng hạn như, khi nhìn thấy ai đó thực hiện bổn phận mà không có nguyên tắc, làm bừa theo ý họ, ngươi sẽ cảm thấy: “Tôi không quan tâm, dù sao cũng không phải là trách nhiệm của tôi”, như vậy thì có hết lòng thực hiện bổn phận hay không? Như vậy không phải là hết lòng thực hiện bổn phận, đây chính là không có trách nhiệm. Nếu là người có lòng trách nhiệm, khi gặp chuyện như vậy thì ngươi sẽ nói: “Không được, tuy rằng chuyện này không do tôi quản lý, nhưng tôi có thể phản ánh vấn đề này với lãnh đạo và để họ xử lý theo nguyên tắc”. Sau khi làm như vậy thì toàn thể mọi người đều sẽ thấy thích hợp, ngươi sẽ vững vàng trong lòng và sẽ làm hết trách nhiệm. Đây chính là đạt đến hết lòng thực hiện bổn phận. Nếu bất kể thực hiện bổn phận nào, ngươi cũng luôn không để tâm và nói rằng: “Chuyện này nếu làm một cách đơn giản, cưỡi ngựa xem hoa, làm chiếu lệ thôi thì cũng có thể xong việc. Dù sao thì cũng không ai tra xét, tôi cũng đã làm hết sức, tôi chỉ có bấy nhiêu kĩ năng, nghiệp vụ và năng lực cũng không mạnh, làm xong việc là được rồi. Hơn nữa, chuyện này cũng không ai hỏi đến hay làm căng với tôi, cũng không quan trọng như vậy đâu”. Nếu có ý định và tâm thái này thì có phải là hết lòng thực hiện bổn phận hay không? Đây không phải là hết lòng thực hiện bổn phận, đây là qua loa chiếu lệ và chính là bộc lộ tâm tính bại hoại của Sa-tan. Dựa vào tâm tính Sa-tan để thực hiện bổn phận thì có thể đạt đến hết lòng thực hiện bổn phận hay không? Sẽ không đạt đến hết lòng thực hiện bổn phận. Vậy thì hết lòng thực hiện bổn phận là gì? Ngươi sẽ nói: “Mặc dù chuyện này Bề trên cũng chưa từng hỏi đến và có vẻ như cũng không quan trọng lắm trong số tất cả những công tác của nhà Đức Chúa Trời, nhưng tôi cũng phải làm tốt nó – đây là bổn phận của tôi. Có quan trọng hay không là một chuyện, việc tôi có thể làm tốt hay không lại là chuyện khác”. Điều gì mới là quan trọng? Ngươi có thể làm tốt hay không, có thể hết lòng thực hiện bổn phận hay không, có thể tuân thủ nguyên tắc và thực hành theo lẽ thật hay không, chuyện này mới quan trọng. Nếu ngươi có thể thực hành được lẽ thật và làm việc theo nguyên tắc, thì chính là đã hoàn toàn hết lòng thực hiện bổn phận. Nếu ngươi đã làm tốt một loại bổn phận, nhưng vẫn chưa hài lòng mà muốn thực hiện một loại bổn phận còn quan trọng hơn, và cũng có thể làm tốt nó, thì đây lại càng là hết lòng thực hiện bổn phận. Việc ngươi có thể đạt đến hết lòng thực hiện bổn phận có ngụ ý gì? Một mặt là ngươi đã theo nguyên tắc của lời Đức Chúa Trời mà làm việc; mặt khác, ngươi đã tiếp nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời và có Đức Chúa Trời trong lòng. Ngươi không làm cho người khác xem, không làm theo tính khí hoặc sở thích của bản thân, mà coi đó là sự ủy thác của Đức Chúa Trời và thực hiện nó với trách nhiệm và bằng tấm lòng, không phải là làm theo ý mình mà hoàn toàn là làm theo yêu cầu của Đức Chúa Trời. Ngươi đã làm bằng cả tấm lòng – đây gọi là hết lòng thực hiện bổn phận.
– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Ngươi phải làm gì để có thể làm bổn phận của mình hết lòng hết trí? Ngươi phải tiếp nhận và đưa lẽ thật vào thực hành; nghĩa là ngươi phải tiếp nhận và thuận phục bất cứ điều gì Đức Chúa Trời yêu cầu; ngươi phải làm bổn phận như cách ngươi làm việc riêng của mình, không cần ai khác theo dõi, giám thị, kiểm tra để đảm bảo ngươi đang làm đúng, đốc thúc ngươi, giám sát những việc ngươi đang làm, hoặc thậm chí là tỉa sửa ngươi. Ngươi phải tự nhủ: “Thực hiện bổn phận này là trách nhiệm của mình. Đó là phần việc của mình, và vì mình đã được giao thực hiện, cũng đã được chỉ bảo và nắm bắt các nguyên tắc, nên mình sẽ tiếp tục toàn tâm toàn ý thực hiện. Mình sẽ làm tất cả những gì có thể để đảm bảo hoàn thành tốt việc này”. Ngươi phải kiên vững khi thực hiện bổn phận này, và không bị bất kỳ ai, sự việc hay sự vật gì cản trở. Hết lòng, hết trí giữ vững bổn phận nghĩa là như vậy, và đây là hình tượng mà mọi người phải có. Vậy người ta phải được trang bị những gì để có thể hết lòng hết trí giữ vững bổn phận? Trước hết, họ phải có lương tâm mà loài thọ tạo phải có. Đó là điều tối thiểu. Ngoài ra, họ cũng phải trung thành. Là con người, để chấp nhận sự ủy thác của Đức Chúa Trời, người ta phải trung thành. Người ta phải hoàn toàn trung thành với Đức Chúa Trời mà thôi, và không thể nửa vời hoặc không có trách nhiệm; hành động dựa trên những sở thích và tâm trạng của riêng mình là không được, là không có lòng trung thành. Trung thành nghĩa là gì? Nó có nghĩa là thực hiện bổn phận của mình, và không bị ảnh hưởng hay bó buộc bởi tâm trạng, môi trường, con người, sự việc và sự vật gì cả. Ngươi phải tự nhủ: “Tôi đã nhận sự ủy thác này từ Đức Chúa Trời; Ngài đã ban nó cho tôi. Đây là điều tôi phải thực hiện nên tôi sẽ làm như cách mà tôi sẽ làm việc riêng của mình, theo bất cứ cách nào mang lại những kết quả tốt, với tầm quan trọng đặt vào việc đáp ứng Đức Chúa Trời”. Khi ngươi có trạng thái này, không chỉ lương tâm của ngươi đang nắm quyền kiểm soát, mà sự trung thành của ngươi cũng hiện diện trong ngươi. Nếu ngươi thấy thỏa mãn chỉ với việc làm cho xong nhiệm vụ, không khao khát có hiệu quả và đạt được những kết quả, và cảm thấy rằng chỉ đơn thuần nỗ lực hết sức là đủ, vậy thì đây chỉ đơn thuần là đạt được tiêu chuẩn về lương tâm của con người, và không thể được tính là sự trung thành. Trung thành với Đức Chúa Trời là một yêu cầu và tiêu chuẩn còn cao hơn so với tiêu chuẩn của lương tâm. Điều này không chỉ là chuyện dốc hết nỗ lực vào bổn phận; ngươi cũng phải dành trọn lòng mình vào đó. Trong lòng, ngươi phải luôn xem bổn phận của mình là công việc mình phải làm, nhận những trọng trách cho nhiệm vụ này, chịu sự quở trách nếu ngươi phạm chút sai lầm hay nếu ngươi ở trong trạng thái qua loa chiếu lệ, và ngươi phải cảm thấy rằng ngươi không thể cư xử thế này, bởi vì nó khiến ngươi mắc nợ Đức Chúa Trời quá nhiều. Những người thật sự có lương tâm và lý trí sẽ thực hiện bổn phận của họ như thể đó là công việc của riêng họ, cho dù có ai theo dõi hay giám sát hay không. Dù Đức Chúa Trời có hài lòng với họ hay không và cho dù Đức Chúa Trời đối đãi với họ thế nào, thì họ cũng luôn khắt khe đòi hỏi bản thân mình để làm tròn bổn phận của họ và hoàn thành sự ủy thác mà Đức Chúa Trời đã giao phó cho họ. Đây được gọi là sự trung thành. Chẳng phải đây là tiêu chuẩn cao hơn tiêu chuẩn của lương tâm sao? Khi hành động theo tiêu chuẩn của lương tâm, người ta thường bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, hoặc nghĩ rằng dồn toàn bộ sức lực vào bổn phận của mình là đủ; mức độ tinh sạch không cao cho lắm. Tuy nhiên, khi nói tới sự trung thành và khả năng giữ vững bổn phận một cách tận tâm, mức độ tinh sạch sẽ cao hơn. Chỉ dốc nỗ lực thôi là chưa đủ, các ngươi còn phải dốc hết lòng, hết trí, hết thân xác vào bổn phận của mình nữa. Để làm tròn bổn phận của mình, đôi khi ngươi phải chịu một chút vất vả về thể xác. Ngươi phải trả giá, và dốc toàn bộ tâm tư của mình vào việc thực hiện bổn phận. Dù có rơi vào hoàn cảnh nào ngươi cũng không để chúng ảnh hưởng tới bổn phận hay làm chậm trễ việc thực hiện bổn phận của mình, và ngươi có thể làm thỏa lòng Đức Chúa Trời. Để làm được vậy, ngươi phải có thể trả giá. Ngươi phải từ bỏ gia đình xác thịt, chuyện riêng tư cá nhân và cả lợi ích riêng của mình, phải buông bỏ và từ bỏ hết mọi hư vinh, thể diện, tình cảm, sự hưởng thụ thể xác và kể cả những thứ như năm tháng đẹp nhất tuổi thanh xuân, hôn nhân, tiền đồ, vận mệnh, v.v. của ngươi, và ngươi phải sẵn lòng làm tròn bổn phận của mình. Khi đó ngươi mới đạt được lòng trung thành và có được hình tượng giống con người nhờ cách sống như vậy. Những người như vậy, họ không chỉ có lương tâm, mà họ còn lấy tiêu chuẩn lương tâm làm nền tảng để tự đòi hỏi ở mình lòng trung thành mà Đức Chúa Trời yêu cầu, và lấy sự trung thành này làm thước đo cho bản thân. Họ miệt mài nỗ lực hướng đến mục tiêu này. Những người như vậy trên đời này hiếm lắm. Trong dân sự được chọn của Đức Chúa Trời, cả ngàn, cả vạn người mới có được một người như vậy mà thôi. Những người như vậy có sống một cuộc sống đáng giá không? Họ có phải những người mà Đức Chúa Trời trân quý không? Tất nhiên là họ sống cuộc sống đáng giá và là những người được Đức Chúa Trời trân quý rồi.
– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Hôm nay, điều các ngươi cần phải đạt được không phải là những yêu cầu bổ sung, mà là bổn phận của con người, và là việc tất cả mọi người phải làm. Nếu các ngươi ngay cả bổn phận mình cũng không thể làm được, hoặc làm cho tốt, thì chẳng phải các ngươi đang tự rước họa vào thân sao? Chẳng phải các ngươi đang chuốc lấy cái chết sao? Làm sao các ngươi vẫn mong có tương lai và triển vọng được? Công tác của Đức Chúa Trời là vì nhân loại, và sự hợp tác của con người là vì sự quản lý của Đức Chúa Trời. Sau khi Đức Chúa Trời đã làm những việc Ngài cần làm, thì con người được yêu cầu không tiếc công thực hành, và phải hợp tác với Đức Chúa Trời. Trong công tác của Đức Chúa Trời, con người không nên tiếc công sức, nên thể hiện lòng trung thành của mình, và không nên đắm chìm trong vô số quan niệm, hoặc ngồi thụ động và chờ đợi cái chết. Đức Chúa Trời có thể hy sinh bản thân Ngài cho nhân loại, vậy thì tại sao con người không thể thể hiện lòng trung thành của mình với Đức Chúa Trời? Đức Chúa Trời một lòng một dạ với con người, vậy thì tại sao con người không thể thể hiện một chút hợp tác? Đức Chúa Trời làm việc vì nhân loại, vậy thì tại sao con người không thể thực hiện một vài bổn phận của mình vì sự quản lý của Đức Chúa Trời? Công việc của Đức Chúa Trời đã đi xa đến mức này, vậy mà các ngươi vẫn chỉ nhìn mà không hành động, các ngươi nghe nhưng không lay động. Chẳng phải những người như thế là những đối tượng của sự diệt vong sao? Đức Chúa Trời đã dành hết mọi thứ của Ngài cho con người, vậy thì tại sao, hôm nay, con người không có khả năng thực hiện bổn phận mình một cách sốt sắng? Với Đức Chúa Trời, công tác của Ngài là ưu tiên số một, và công tác quản lý của Ngài là quan trọng tột bậc. Với con người, đưa những lời của Đức Chúa Trời vào thực hành và thực hiện những yêu cầu của Đức Chúa Trời là ưu tiên hàng đầu của họ. Tất cả các ngươi nên hiểu được điều này.
– Công tác của Đức Chúa Trời và sự thực hành của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Trong thực tế, việc thực hiện bổn phận của con người là thành quả của tất cả những gì vốn có trong con người, tức là, điều khả thi đối với con người. Chỉ sau đó thì bổn phận của họ mới được thực hiện. Những thiếu sót của con người trong quá trình phục vụ của họ giảm dần đi thông qua việc trải nghiệm không ngừng và quá trình trải qua sự phán xét của họ; chúng không cản trở hay ảnh hưởng đến bổn phận của con người. Những người thôi không hầu việc hoặc lùi bước và rút lui vì họ sợ rằng có thể có những bất lợi khi hầu việc là những kẻ hèn nhát nhất trong tất cả. Nếu mọi người không thể thể hiện điều họ cần thể hiện trong khi phục vụ hay đạt được những gì vốn khả thi đối với họ, thay vì làm những chuyện ngớ ngẩn và làm cho có lệ, thì họ đã đánh mất chức năng mà một loài thọ tạo nên có. Kiểu người này gọi là “những kẻ tầm thường”; họ là thứ rác rưởi vô dụng. Làm sao những kẻ như thế có thể xứng đáng được gọi là một loài thọ tạo? Chẳng phải họ là những hữu thể bại hoại, tỏa sáng bên ngoài nhưng lại thối rữa bên trong sao? … Nếu con người đánh mất những gì họ vốn có thể đạt được, thì họ không thể được xem là con người nữa, và họ không xứng đáng đứng ở vị trí của một loài thọ tạo hay đến trước Đức Chúa Trời và hầu việc Ngài. Hơn nữa, họ không xứng đáng nhận lãnh ân điển của Đức Chúa Trời hoặc được Đức Chúa Trời trông nom, bảo vệ, và làm cho hoàn thiện. Nhiều người đã đánh mất lòng tin của Đức Chúa Trời lại tiếp tục đánh mất ân điển của Đức Chúa Trời. Họ không chỉ không ghét những việc ác của mình, mà họ còn trơ trẽn truyền bá tư tưởng rằng con đường của Đức Chúa Trời không đúng, và những kẻ phản nghịch đó thậm chí còn phủ nhận sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Làm sao loại người có sự phản nghịch như thế có thể được quyền vui hưởng ân điển của Đức Chúa Trời? Những người không thực hiện bổn phận của mình thật phản nghịch chống lại Đức Chúa Trời, và nợ Ngài rất nhiều, ấy vậy mà họ quay lại và đả kích rằng Đức Chúa Trời sai trật. Làm sao loại người như thế xứng đáng được làm cho hoàn thiện? Chẳng phải đây là điềm báo của việc bị đào thải và bị trừng phạt sao? Những người không làm bổn phận mình trước Đức Chúa Trời là đã phạm một tội tàn ác nhất, mà ngay cả tử hình cũng là một hình phạt chưa đủ, vậy mà con người còn dám trơ tráo tranh cãi với Đức Chúa Trời và cạnh tranh với Ngài. Hoàn thiện loại người như thế thì có tác dụng gì? Nếu con người không hoàn thành bổn phận của mình, họ nên cảm thấy tội lỗi và mắc nợ; họ nên ghét sự yếu đuối và vô dụng của mình, sự phản nghịch và bại hoại của mình, và hơn nữa, nên dâng cuộc đời mình cho Đức Chúa Trời. Chỉ khi đó họ mới là những loài thọ tạo thực sự yêu mến Đức Chúa Trời, và chỉ những người như thế mới xứng đáng vui hưởng các phúc lành và lời hứa của Đức Chúa Trời, và được Ngài làm cho hoàn thiện. Còn phần đông các ngươi thì sao? Các ngươi đối xử với Đức Chúa Trời sống giữa các ngươi như thế nào? Các ngươi đã thực hiện bổn phận mình trước Ngài ra sao? Các ngươi đã làm tất cả những điều các ngươi được kêu gọi, thậm chí với cái giá là sự sống của chính mình chưa? Các ngươi đã hy sinh những gì? Chẳng phải các ngươi đã nhận được nhiều từ Ta sao? Các ngươi có thể nhận thức được không? Các ngươi trung thành với Ta đến đâu? Các ngươi đã hầu việc Ta ra sao? Tất cả những gì Ta đã ban cho các ngươi và đã làm cho các ngươi thì sao? Các ngươi có đo lường tất cả những điều đó chưa? Tất cả các ngươi đã đánh giá và so sánh điều này với chút lương tâm các ngươi có trong mình chưa? Lời nói và hành động của các ngươi có thể xứng đáng với ai? Có thể nào một sự hy sinh nhỏ nhoi như thế của các ngươi lại xứng đáng với tất cả những gì Ta đã ban cho các ngươi không? Ta không có sự lựa chọn nào khác và Ta đã hết lòng vì các ngươi, nhưng các ngươi chất chứa những ý định tà ác và nửa vời với Ta. Đó là phạm vi bổn phận của các ngươi, chức năng duy nhất của các ngươi. Chẳng phải vậy sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng các ngươi đã hoàn toàn không thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo? Làm sao các ngươi có thể được xem là một loài thọ tạo? Chẳng lẽ các ngươi không rõ các ngươi đang bày tỏ và sống thể hiện ra điều gì sao? Các ngươi đã không thực hiện bổn phận của mình, nhưng các ngươi cố gắng để có được sự khoan dung và ân điển dư dật của Đức Chúa Trời. Ân điển như thế đã không sắp sẵn cho những kẻ vô giá trị và đê hèn như các ngươi, mà cho những người không đòi hỏi điều gì và vui vẻ hy sinh. Những kẻ như các ngươi, những kẻ tầm thường, thì hoàn toàn không xứng đáng vui hưởng ân điển của thiên đàng. Chỉ có khó khăn gian khổ và sự trừng phạt vô tận sẽ đồng hành với những tháng ngày của các ngươi! Nếu các ngươi không thể trung tín với Ta, thì số phận của các ngươi sẽ là một số phận đầy đau khổ. Nếu các ngươi không thể chịu trách nhiệm với những lời và công tác của Ta, thì kết cục của các ngươi sẽ là kết cục của sự trừng phạt. Hết thảy những ân điển, phúc lành, và cuộc sống tuyệt vời của vương quốc sẽ không liên quan gì đến các ngươi. Đây là cái kết các ngươi đáng gặp phải và là một hậu quả từ chính việc làm của các ngươi!
– Sự khác nhau giữa chức vụ của Đức Chúa Trời nhập thể và bổn phận của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Lời chứng trải nghiệm liên quan
Sự thật đằng sau sự cẩu thả
Làm việc chiếu lệ đã làm hại tôi
Thánh ca liên quan
Chỉ người trung thực mới có thể thực hiện tốt bổn phận của mình
Thực hành lẽ thật trong bổn phận của ngươi là điều then chốt