24. Cách giải quyết vấn đề mưu cầu danh lợi và địa vị
Lời Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt
Trong việc tìm kiếm của các ngươi, các ngươi có quá nhiều quan niệm cá nhân, hy vọng và tương lai. Công tác hiện tại là để tỉa sửa những mong muốn về địa vị và những ham muốn vô độ của các ngươi. Hy vọng, địa vị và quan niệm là tất cả những biểu hiện điển hình của tâm tính Sa-tan. Lý do những thứ này tồn tại trong lòng con người là hoàn toàn bởi vì độc tố của Sa-tan luôn luôn ăn mòn tư tưởng của con người, và con người luôn luôn không thể rũ bỏ những cám dỗ này của Sa-tan. Họ đang sống giữa tội lỗi nhưng lại không tin đó là tội lỗi, và họ vẫn nghĩ rằng: “Chúng ta tin vào Đức Chúa Trời, vì vậy Ngài phải ban phước cho chúng ta và sắp đặt mọi thứ thích hợp cho chúng ta. Chúng ta tin vào Đức Chúa Trời, vì thế chúng ta phải vượt trội hơn những người khác, và chúng ta phải có địa vị và tương lai hơn bất kỳ ai khác. Vì chúng ta tin vào Đức Chúa Trời, Ngài phải ban cho chúng ta vô số phước lành. Nếu không, sẽ không được gọi là tin vào Đức Chúa Trời”. Trong nhiều năm, những suy nghĩ mà con người dựa vào vì sự sống còn của họ đang ăn mòn tâm hồn họ đến mức họ đã trở nên gian dối, hèn nhát và đáng khinh. Họ không những thiếu ý chí và quyết tâm, mà còn trở nên tham lam, kiêu ngạo và ngoan cố. Họ hoàn toàn không có bất kỳ quyết tâm nào để vượt qua bản ngã, và hơn thế nữa, họ không có một chút can đảm nào để rũ bỏ sự ràng buộc của những thế lực tối tăm. Những tư tưởng và đời sống của con người mục nát đến nỗi những quan điểm của họ về việc tin vào Đức Chúa Trời vẫn còn đáng ghê tởm không thể chịu được, và ngay cả khi con người nói đến quan điểm của họ về niềm tin nơi Đức Chúa Trời thì hoàn toàn không thể nghe được. Hết thảy mọi người đều hèn nhát, bất tài, ti tiện và yếu đuối. Họ không cảm thấy kinh tởm các thế lực của bóng tối, và họ không cảm thấy yêu sự sáng và lẽ thật; thay vào đó, họ làm hết sức mình để trục xuất chúng. Chẳng phải tư tưởng và quan điểm hiện nay của các ngươi giống y như vậy sao? “Vì tôi tin vào Đức Chúa Trời, tôi nên nhận được cơn mưa phước lành và nên được bảo đảm rằng địa vị của tôi không bao giờ trượt dốc và rằng nó vẫn cao hơn so với những người không tin”. Các ngươi đã không nuôi dưỡng loại quan điểm đó trong các ngươi chỉ trong một hoặc hai năm, mà trong nhiều năm. Lối tư duy đổi chác của các ngươi quá phát triển. Mặc dù ngày nay các ngươi đã đến được bước này, nhưng các ngươi vẫn chưa buông bỏ được địa vị mà lại liên tục cố gắng dò hỏi về nó, và quan sát nó hàng ngày, với nỗi lo sợ sâu sắc rằng một ngày nào đó, địa vị của các ngươi sẽ bị mất và danh tiếng của ngươi sẽ bị hủy hoại. Con người chưa bao giờ gác lại mong muốn được thoải mái của mình. … Ngươi càng tìm kiếm theo cách này, ngươi gặt hái càng ít. Một người càng khao khát địa vị, họ sẽ càng bị tỉa sửa nghiêm khắc hơn và họ sẽ càng phải trải qua sự tinh luyện lớn lao. Những người như thế thật vô giá trị! Họ phải bị tỉa sửa và phán xét một cách thích đáng để họ hoàn toàn buông bỏ những điều này. Nếu các ngươi theo đuổi cách này cho đến cuối cùng, thì các ngươi sẽ không gặt hái được gì. Những ai không theo đuổi sự sống thì không thể được chuyển hóa, và những ai không khao khát lẽ thật thì không thể có được lẽ thật. Ngươi không tập trung vào việc theo đuổi sự chuyển hóa và lối vào cá nhân, mà thay vào đó lại tập trung vào những ham muốn vô độ và những thứ kìm hãm tình yêu của ngươi dành cho Đức Chúa Trời và ngăn cản ngươi đến gần Ngài. Những điều đó có thể chuyển hóa ngươi không? Chúng có thể đem ngươi vào vương quốc không?
– Tại sao ngươi không sẵn sàng là một vật làm nền? Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Mỗi người trong các ngươi đã leo lên vị trí chí cao giữa chúng nhân; làm ông tổ bà tổ của chúng nhân. Các ngươi cực kỳ tùy tiện, và chạy điên cuồng giữa tất cả những con giòi, tìm một vị trí thoải mái và cố gắng nuốt chửng những con giòi nhỏ hơn các ngươi. Lòng các ngươi độc ác và nham hiểm, thậm chí còn hơn cả những con ma đã chìm xuống đáy biển. Các ngươi sống dưới đáy phân, quấy phá những con giòi từ trên xuống dưới cho đến khi chúng không có chút bình an, đánh nhau trong chốc lát rồi lắng xuống. Các ngươi không biết vị trí của mình, vậy mà các ngươi vẫn đánh nhau trong phân. Các ngươi có thể đạt được gì từ cuộc chiến như thế? Nếu các ngươi thực sự có lòng kính sợ Ta, thì làm sao ngươi có thể đánh nhau sau lưng Ta? Cho dù địa vị của ngươi có cao đến đâu, chẳng phải ngươi vẫn là một con sâu nhỏ hôi hám trong phân sao? Liệu ngươi sẽ có thể mọc cánh và trở thành con chim bồ câu trên bầu trời không?
– Khi những chiếc lá rụng về cội, ngươi sẽ hối hận về tất cả những điều xấu xa mà ngươi đã làm, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Con người chưa bao giờ chân thành yêu mến Ta. Khi Ta tán dương họ, họ cảm thấy bản thân không xứng đáng, nhưng điều này không khiến họ cố thỏa lòng Ta. Họ đơn thuần chỉ giữ trong tay “địa vị” mà Ta đã ban cho họ và nghiên cứu nó kỹ lưỡng; vô cảm với sự đáng mến của Ta, thay vào đó họ vẫn cứ tiếp tục ngốn những lợi ích trong địa vị của mình. Đây chẳng phải là thiếu sót của con người sao? Khi núi di chuyển, chúng có thể đi đường vòng vì lợi ích địa vị của ngươi không? Khi nước chảy, chúng có thể ngừng lại trước địa vị của con người không? Có lẽ nào trời và đất bị đảo ngược bởi địa vị của con người? Ta đã từng thương xót con người, hết lần này đến lần khác – nhưng không ai trân quý hay quý trọng điều này. Họ chỉ đơn thuần nghe điều đó như một câu chuyện, hoặc đọc nó như một cuốn tiểu thuyết. Những lời Ta thực sự không chạm đến nhân tâm sao? Những lời phán của Ta thực sự không có tác dụng sao? Có lẽ nào không ai tin vào sự tồn tại của Ta? Con người không yêu chính bản thân mình; mà thay vào đó, họ kết hợp với Sa-tan để tấn công Ta, và dùng Sa-tan như một “tài sản” để phục vụ Ta. Ta sẽ nhìn thấu hết tất cả các thủ đoạn giả dối của Sa-tan, và ngăn con người trên đất chấp nhận những sự mê hoặc của Sa-tan, để cho họ không chống đối Ta vì sự tồn tại của nó.
– Những lời của Đức Chúa Trời với toàn vũ trụ – Chương 22, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Cho dù lý tưởng của con người có cao cả đến đâu, cho dù mong muốn của con người có thực tế đến đâu hoặc chúng có thể đúng đắn đến mức nào, thì tất cả những gì con người muốn đạt được, tất cả những gì con người tìm kiếm đều gắn chặt với hai từ. Hai từ này cực kỳ quan trọng đối với cuộc đời của mỗi người, và chúng là những gì Sa-tan muốn tiêm nhiễm vào trong con người. Hai từ này là gì? Đó là “danh” và “lợi”. Sa-tan sử dụng một phương pháp rất tinh vi, một phương pháp rất phù hợp với những quan niệm của con người, nó hoàn toàn không cực đoan, qua đó nó khiến con người vô tình chấp nhận cách sống của nó, quy tắc sống của nó, và thiết lập mục đích sống và định hướng trong đời của họ, và chẳng biết từ bao giờ, họ bắt đầu có những lý tưởng trong đời. Cho dù những lý tưởng trong đời này có thể lớn đến mức nào, chúng vẫn gắn chặt với “danh” và “lợi”. Mọi thứ mà bất cứ vĩ nhân hay người nổi tiếng nào – thực ra là tất cả mọi người – mưu cầu trong đời chỉ liên quan đến hai từ này: “danh” và “lợi”. Con người nghĩ rằng một khi họ có được danh lợi, thì họ có thể lợi dụng những điều này để tận hưởng địa vị cao sang và sự giàu có, và để tận hưởng cuộc sống. Họ nghĩ rằng danh vọng và lợi lộc là một loại vốn mà họ có thể sử dụng để có được một đời sống theo đuổi thú vui và sự hưởng thụ phóng đãng của xác thịt. Vì danh lợi mà nhân loại rất thèm khát này, mà con người sẵn sàng, dù là vô tình, trao thân thể, tâm trí, tất cả những gì họ có, tương lai và đích đến của họ cho Sa-tan. Họ làm vậy một cách thật lòng mà không hề có chút do dự, càng không hề biết gì về việc cần phải lấy lại tất cả những gì họ đã trao. Liệu con người vẫn có thể kiểm soát chính mình một khi họ đã nương náu nơi Sa-tan theo cách này và đã trở nên trung thành với nó không? Chắc chắn là không. Họ bị Sa-tan kiểm soát hoàn toàn và tuyệt đối. Họ chìm đắm hoàn toàn và tuyệt đối trong vũng lầy, và không thể tự giải thoát mình. Khi một người bị sa lầy trong vòng danh lợi, thì họ không còn tìm kiếm những gì tươi sáng, những gì chính nghĩa, hoặc những gì đẹp đẽ và tốt lành. Đó là vì sức lôi cuốn mà danh vọng và lợi lộc có đối với con người mà nói là quá lớn; chúng trở thành những thứ để con người theo đuổi suốt đời và thậm chí cho đến mãi mãi mà không có hồi kết thúc. Chẳng lẽ điều này không đúng sao? …
…Sa-tan sử dụng danh vọng và lợi lộc để khống chế suy nghĩ của con người, cho đến khi tất cả những gì con người có thể nghĩ đến chỉ là danh và lợi. Họ đấu tranh vì danh lợi, chịu đựng khó khăn gian khổ vì danh lợi, chịu đựng sự sỉ nhục vì danh lợi, hy sinh mọi thứ họ có vì danh lợi, và họ sẽ đưa ra bất kỳ phán đoán hoặc quyết định nào cũng vì danh lợi. Bằng cách này, Sa-tan đã trói con người bằng những xiềng xích vô hình, và khi đeo những xiềng xích này, họ không có sức mạnh cũng như không có can đảm để vứt bỏ chúng. Họ vô tình mang những xiềng xích này và nặng nhọc lê bước về phía trước với rất nhiều khó khăn. Vì danh lợi, nhân loại tránh xa Đức Chúa Trời và phản bội Đức Chúa Trời và ngày càng trở nên tà ác. Do đó, bằng cách này, hết thế hệ này đến thế hệ khác bị hủy diệt giữa vòng danh lợi của Sa-tan. Bây giờ hãy nhìn vào những hành động của Sa-tan, chẳng phải các động cơ nham hiểm của nó hoàn toàn đáng ghét sao? Có thể ngày hôm nay các ngươi vẫn chưa thể nhìn thấu các động cơ nham hiểm của Sa-tan bởi vì các ngươi nghĩ rằng con người không thể sống mà không có danh vọng và lợi lộc. Ngươi nghĩ rằng nếu con người để danh lợi lại phía sau, thì họ sẽ không còn có thể nhìn thấy con đường phía trước, không còn có thể nhìn thấy mục tiêu của mình, rằng tương lai của họ sẽ trở nên đen tối, mờ mịt và ảm đạm. Tuy nhiên, tất cả các ngươi một ngày nào đó sẽ dần dần nhận ra rằng danh và lợi là những xiềng xích cực lớn mà Sa-tan sử dụng để trói buộc con người. Khi ngày đó đến, ngươi sẽ triệt để chống lại sự kiểm soát của Sa-tan và triệt để chống lại những xiềng xích Sa-tan sử dụng để trói buộc ngươi. Khi thời điểm đó đến ngươi muốn vứt bỏ tất cả những thứ mà Sa-tan đã tiêm nhiễm trong ngươi, rồi ngươi sẽ cắt đứt hoàn toàn với Sa-tan và sẽ thực sự ghê tởm tất cả những gì Sa-tan đã mang đến cho ngươi. Chỉ khi đó, nhân loại mới thật lòng kính mến và khao khát Đức Chúa Trời.
– Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất VI, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời
Khi nói đến bất cứ điều gì liên quan tới danh tiếng, địa vị hoặc cơ hội lộ diện – ví dụ như khi ngươi nghe nói rằng nhà Đức Chúa Trời lên kế hoạch bồi dưỡng nhiều loại cá nhân tài năng – thì mỗi người đều háo hức mong đợi trong lòng, mỗi người trong số các ngươi đều luôn muốn tạo dựng tên tuổi cho mình và được nổi bật. Tất cả các ngươi đều muốn tranh giành địa vị và danh dự. Ngươi xấu hổ về điều này nhưng không tranh giành thì lại không cam tâm. Ngươi cảm thấy ghen tị, thù hận và oán trách bất cứ khi nào thấy ai đó nổi bật và nghĩ rằng như thế không công bằng: “Tại sao mình không thể nổi bật? Tại sao những người khác luôn nhận được sự chú ý? Tại sao không bao giờ đến lượt mình?”. Và sau khi ngươi cảm thấy oán giận, ngươi cố kìm nén, nhưng ngươi không thể. Ngươi cầu nguyện với Đức Chúa Trời và cảm thấy tốt hơn một thời gian, nhưng khi gặp lại tình huống kiểu này, ngươi vẫn không thể vượt qua. Chẳng phải đây là biểu hiện của một vóc giạc chưa chín chắn sao? Khi người ta vướng vào những tình trạng như vậy, chẳng phải họ đã rơi vào bẫy của Sa-tan sao? Đây là những xiềng xích của bản tính bại hoại của Sa-tan trói buộc con người. Nếu người ta loại bỏ những tâm tính bại hoại này, chẳng phải họ sẽ được tự do và giải thoát sao? Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi muốn tránh vướng vào những trạng thái tranh danh đoạt lợi – có thể thoát khỏi những trạng thái bại hoại này, và thoát khỏi sự quấy nhiễu, bó buộc của danh lợi và địa vị – ngươi phải hiểu những lẽ thật nào? Ngươi phải sở hữu những thực tế lẽ thật nào để đạt được sự tự do và giải phóng? Trước tiên, ngươi phải nhìn thấu việc Sa-tan lợi dụng danh lợi và địa vị để làm bại hoại con người, để gài bẫy, tàn hại họ, khiến họ sa đọa và chìm trong tội lỗi. Hơn nữa, chỉ bằng cách tiếp nhận lẽ thật, người ta mới có thể từ bỏ và gạt bỏ danh lợi và địa vị. Gạt bỏ những thứ này là rất khó đối với bất kỳ ai, bất kể họ già hay trẻ, là tân tín hữu hay tín hữu lâu năm. Mặc dù một số người sống hướng nội và có vẻ không nói nhiều, nhưng thực ra trong lòng họ chất chứa nhiều khó khăn hơn những người khác. Từ bỏ danh lợi và địa vị là điều khó khăn đối với mọi người; không ai có thể vượt qua cám dỗ của những thứ đó – trạng thái bên trong của mọi người đều như nhau cả. Sa-tan đã làm bại hoại con người chỉ bằng danh lợi; mấy nghìn năm văn hóa truyền thống đã làm con người thấm nhuần những điều này. Vì vậy, bản tính bại hoại của con người yêu thích, mưu cầu danh lợi và địa vị, chỉ là những người khác nhau thì mưu cầu và thể hiện nó theo cách khác nhau mà thôi. Có một số người không bao giờ nói về việc này và cứ giấu kín trong lòng, trong khi có những người khác thì lại tỏ lộ ra ngoài lời nói. Có một số người sẽ tranh giành những thứ này mà không chút đắn đo, trong khi có những người khác thì không tranh giành nhưng lại âm thầm phàn nàn, oán thán và đập phá đồ đạc. Mặc dù hình thức biểu hiện khác nhau nhưng bản tính thì hoàn toàn y như nhau, đều là nhân loại bại hoại chống đối Đức Chúa Trời. Nếu ngươi luôn chú trọng đến danh lợi và địa vị, nếu ngươi quá coi trọng những thứ này, nếu chúng chiếm giữ lòng ngươi và nếu ngươi không sẵn lòng từ bỏ chúng thì ngươi sẽ bị chúng kiểm soát và ràng buộc. Ngươi sẽ trở thành nô lệ của chúng và cuối cùng, chúng sẽ hủy hoại ngươi hoàn toàn. Ngươi phải học cách buông bỏ và gạt những thứ này sang một bên, học cách tiến cử người khác và để họ nổi bật. Đừng lúc nào cũng tranh giành, cướp đoạt cơ hội để nổi bật và tỏa sáng. Ngươi phải có thể gạt những thứ này sang một bên, nhưng ngươi cũng không được trì hoãn bổn phận. Hãy là một người thầm lặng không khoe khoang bản thân và còn có thể trung thành thực hiện bổn phận của mình. Ngươi càng buông bỏ thể diện và địa vị của mình, và ngươi càng buông bỏ lợi ích của mình, thì ngươi sẽ càng cảm thấy bình yên, trong lòng sẽ càng sáng tỏ, và tình trạng của ngươi sẽ được cải thiện. Ngươi càng tranh giành và cướp đoạt, tình trạng của ngươi sẽ càng trở nên tối tăm hơn. Nếu ngươi không tin Ta, thì cứ thử xem! Nếu ngươi muốn xoay chuyển loại tình trạng bại hoại này, và không muốn bị những điều này kiểm soát nữa, ngươi phải tìm kiếm lẽ thật, và hiểu rõ thực chất của những điều này, rồi gạt chúng sang một bên và từ bỏ chúng. Nếu không, ngươi càng tranh đoạt, lòng ngươi càng trở nên tối tăm hơn, lòng ghen tị và lòng thù hận càng lớn, và tham muốn đạt được những điều này của ngươi sẽ chỉ trở nên càng mạnh hơn. Ngươi càng muốn có được, càng muốn có được càng không thể có được, càng không thể có được, ngươi càng căm ghét. Ngươi càng căm ghét, bên trong ngươi sẽ càng tối tăm hơn. Bên trong ngươi càng tối tăm thì ngươi thực hiện bổn phận càng tồi tệ, và thực hiện bổn phận càng tồi tệ thì ngươi sẽ càng ít hữu ích đối với nhà Đức Chúa Trời. Đây là một vòng luẩn quẩn, liên đới với nhau. Nếu ngươi không bao giờ làm tròn bổn phận của mình, thì dần dần ngươi sẽ bị đào thải.
– Chỉ có thể có được sự tự do và giải phóng bằng cách loại bỏ tâm tính bại hoại, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Hầu hết mọi người đều sẽ giở thói khôn lỏi, sẽ không tìm kiếm lẽ thật. Người ta rất xem trọng lợi ích, thể diện của mình và vị trí hoặc tầm quan trọng của bản thân trong lòng người khác. Đó là thứ duy nhất mà người ta yêu quý. Người ta nắm chặt lấy những thứ này và coi chúng như mạng sống của chính mình. Và cách họ được Đức Chúa Trời nhìn nhận hoặc đối xử như thế nào chỉ có tầm quan trọng thứ yếu; trong lúc này, họ phớt lờ điều đó; trong lúc này, họ chỉ suy nghĩ xem họ có phải là sếp của nhóm hay không, liệu người khác có nể phục họ và liệu lời nói của họ có trọng lượng hay không. Mối quan tâm đầu tiên của họ là chiếm giữ vị trí đó. Khi ở trong một nhóm, hầu như tất cả mọi người đều tìm kiếm loại vị trí này, loại cơ hội này. Khi họ tài cao, tất nhiên họ muốn trở thành người quan trọng nhất; nếu họ có khả năng bình thường, họ vẫn muốn giữ vị trí cao hơn trong nhóm; và nếu họ giữ vị trí thấp trong nhóm, có tố chất và năng lực bình thường, họ cũng sẽ muốn người khác xem trọng mình, không thể để người khác coi thường mình. Thể diện và tôn nghiêm của những người này là trận địa tối hậu của họ: họ nhất định phải giữ vững cho bằng được. Họ có thể không có nhân cách, và không được Đức Chúa Trời chấp thuận hay đồng ý, nhưng trong một nhóm, họ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội dùng mánh khóe vì thể diện, địa vị và sự xem trọng của những người khác – đó là tâm tính Sa-tan. Nhưng mọi người đều không ý thức được điều này. Họ cho rằng họ phải bám vào chút thể diện này cho đến tận cùng. Họ không biết được rằng chỉ khi những thứ viển vông và hời hợt này bị loại bỏ hoàn toàn và gạt sang một bên thì họ mới trở thành một con người đích thực. Nếu một người bảo vệ những thứ đáng lẽ phải vứt bỏ này như sự sống của họ, thì họ sẽ đánh mất sự sống của mình. Họ không biết lợi hại gì. Và vì vậy, khi họ hành động, họ luôn chừa lại gì đó, luôn cố gắng bảo vệ thể diện và địa vị của chính mình, họ đặt những điều này lên hàng đầu, vì bản thân mà nói năng, ngụy biện. Vì bản thân mà làm đủ mọi việc. Có chuyện gì vẻ vang rạng rỡ là họ luôn lao tới, để mọi người biết rằng họ có phần. Thực ra chuyện đó không liên quan gì đến họ, nhưng họ không bao giờ muốn bị bỏ lại phía sau, luôn sợ người khác coi thường mình, luôn sợ người khác nói rằng họ chẳng là gì, việc gì cũng làm không được, tài cán gì cũng không có. Chẳng phải tất cả những điều này là do tâm tính Sa-tan chi phối sao? Khi ngươi có thể buông bỏ những thứ như thể diện và địa vị, ngươi sẽ thoải mái và tự do hơn nhiều; ngươi sẽ đặt chân lên con đường làm người trung thực. Nhưng đối với nhiều người, điều này không dễ đạt được. Ví dụ, khi máy quay xuất hiện, mọi người tranh nhau đứng trước; họ thích mặt của họ ở ngay trước máy quay, lên hình được càng nhiều càng tốt; họ sợ không lên hình đủ, và sẽ trả bất kỳ giá nào để có cơ hội đạt được điều đó. Và chẳng phải toàn bộ điều này là do tâm tính Sa-tan của họ chi phối sao? Đây chính là tâm tính Sa-tan. Ngươi đã được lên hình – vậy thì sao? Mọi người đánh giá cao ngươi – vậy thì sao? Họ sùng bái ngươi – vậy thì sao? Có bất kỳ điều nào trong số này chứng minh ngươi có thực tế lẽ thật không? Không điều nào trong số này có bất kỳ giá trị gì cả. Khi ngươi có thể vượt qua những điều này – khi ngươi trở nên thờ ơ với chúng, và không còn cảm thấy chúng quan trọng nữa, khi thể diện, hư vinh, địa vị, và sự xem trọng của mọi người không còn kiểm soát tâm tư và hành vi của ngươi, càng không kiểm soát cách ngươi thực hiện bổn phận của mình – khi đó hiệu quả việc thực hiện bổn phận của ngươi sẽ ngày càng tốt, ngày càng thuần khiết.
– Phần 3, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Nhân loại bại hoại đều yêu thích danh tiếng và địa vị. Tất cả bọn họ đều mưu cầu quyền lực. Các ngươi hiện là những lãnh đạo và người làm công, các ngươi có cảm thấy rằng mình mang chức danh hoặc cấp bậc khi hành động không? Những kẻ địch lại Đấng Christ và những lãnh đạo giả cũng vậy, tất cả đều cảm thấy mình như là quan chức trong nhà Đức Chúa Trời, đứng trên những người khác, vượt trội hơn người khác. Nếu không có chức danh và cấp bậc chính thức, họ sẽ không có gánh nặng trong việc thực hiện bổn phận của mình và họ sẽ không thực hiện công việc của mình một cách nghiêm túc. Mọi người đều coi việc làm lãnh đạo hoặc người làm công tương đương với việc làm quan chức, và mọi người đều muốn hành động như một quan chức. Nói dễ nghe một chút, thì chúng ta gọi đây là mưu cầu sự nghiệp, nói khó nghe thì chính là tự làm kinh doanh. Đó là thiết lập một vương quốc độc lập nhằm thỏa mãn tham vọng và dục vọng của bản thân. Rốt cuộc thì có địa vị là điều tốt hay xấu? Trong mắt con người, đó là điều tốt. Khi ngươi có một chức danh chính thức, nói và hành động sẽ khác. Lời nói của ngươi có sức ảnh hưởng, và mọi người sẽ chú ý đến chúng. Họ sẽ nịnh bợ ngươi, ủng hộ ngươi một cách rầm rộ. Nhưng nếu ngươi không có địa vị và chức danh, họ sẽ làm ngơ trước lời ngươi nói. Dù lời ngươi nói có thể đúng, hợp tình hợp lý và có lợi cho mọi người, nhưng sẽ không ai để ý đến ngươi. Điều này cho thấy điều gì? Hết thảy con người đều tôn sùng địa vị. Hết thảy họ đều có tham vọng và ham muốn. Hết thảy bọn họ đều tìm kiếm sự tôn thờ từ người khác và thích đứng ở địa vị của mình để xử lý công việc. Liệu người ta có thể làm được tốt công việc khi đứng ở địa vị của mình không? Liệu họ có thể làm những điều có lợi cho mọi người không? Không chắc. Nó phụ thuộc vào con đường ngươi đi và cách ngươi đối xử với địa vị. Nếu ngươi không mưu cầu lẽ thật, mà luôn muốn lôi kéo người khác, mong muốn thỏa mãn những tham vọng và ham muốn của riêng mình, thỏa mãn khao khát địa vị của mình, thì ngươi đang bước đi trên con đường của những kẻ địch lại Đấng Christ. Liệu một người đi trên con đường của những kẻ địch lại Đấng Christ có thể tuân theo lẽ thật trong việc mưu cầu và thực hiện bổn phận của họ không? Tuyệt đối là không. Điều này là do con đường người ta chọn quyết định mọi thứ. Nếu người ta chọn sai con đường, thì mọi nỗ lực, việc thực hiện bổn phận cũng như sự mưu cầu của họ đều không phù hợp với lẽ thật. Không phù hợp với lẽ thật ở chỗ nào? Họ mưu cầu điều gì trong hành động của mình? (Thưa, địa vị.) Những người làm việc vì địa vị đều có biểu hiện gì? Một số người nói: “Họ luôn nói câu chữ giáo lý, không bao giờ thông công thực tế của lẽ thật, luôn thể hiện, luôn nói vì lợi ích của chính mình và không bao giờ tôn cao hoặc chứng thực cho Đức Chúa Trời. Những người có biểu hiện như vậy thì hành động vì địa vị”. Có đúng thế không? (Thưa, đúng.) Tại sao họ nói câu chữ giáo lý và thể hiện bản thân? Tại sao họ không tôn cao và chứng thực cho Đức Chúa Trời? Vì trong lòng họ chỉ có địa vị, danh lợi – căn bản là không có Đức Chúa Trời. Những người như vậy đặc biệt tôn sùng địa vị và quyền hành. Danh lợi có tầm quan trọng rất lớn đối với họ, danh lợi và địa vị đã trở thành sự sống của họ. Đức Chúa Trời không có mặt trong lòng họ, họ không kính sợ Đức Chúa Trời, càng không thuận phục Ngài; tất cả những gì họ làm là tôn cao bản thân, chứng thực cho bản thân, và thể hiện để được sự ngưỡng mộ của người khác. Do đó, họ thường khoe khoang về bản thân, về những gì họ đã làm, về mức độ họ đã chịu đựng, cách họ làm thỏa lòng Đức Chúa Trời, cách họ nhẫn nại khi bị tỉa sửa, tất cả đều để lấy lòng thông cảm và ngưỡng mộ của mọi người. Những người này đều cùng loại với những kẻ địch lại Đấng Christ, họ bước đi con đường của Phao-lô.
– Làm thế nào để giải quyết những cám dỗ và ràng buộc của địa vị, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Nếu là lãnh đạo hay người làm công, các ngươi có sợ nhà Đức Chúa Trời hỏi han và giám sát công tác của mình không? Các ngươi có sợ nhà Đức Chúa Trời sẽ phát hiện ra những thiếu sót và sai lệch trong công tác của các ngươi và tỉa sửa các ngươi không? Các ngươi có sợ sau khi Bề trên nắm rõ tố chất và vóc giạc thực sự của các ngươi, thì sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt khác và không đề bạt các ngươi không? Nếu ngươi có những nỗi sợ này, thì chứng tỏ ý định của ngươi không phải vì công tác của hội thánh, ngươi đang làm việc vì địa vị và danh tiếng, và điều này chứng tỏ rằng ngươi có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu ngươi có tâm tính của một kẻ địch lại Đấng Christ, thì ngươi có thể bước đi con đường của những kẻ địch lại Đấng Christ, và có thể làm mọi việc ác của những kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu trong lòng ngươi không sợ nhà Đức Chúa Trời giám sát công tác của ngươi, và bất kể Bề trên hỏi han hay tìm hiểu điều gì, ngươi đều có thể phản ánh vấn đề một cách chân thực, không hề giấu giếm, và biết gì nói đó, thì dù cho những gì ngươi nói là đúng hay sai, cho dù ngươi bộc lộ sự bại hoại nào – ngay cả khi ngươi bộc lộ tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ – ngươi cũng sẽ tuyệt đối không bị xác định tính chất là một kẻ địch lại Đấng Christ. Điều quan trọng là liệu ngươi có thể nhận biết tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ trong mình hay không, và liệu ngươi có thể tìm kiếm lẽ thật để giải quyết vấn đề này hay không. Nếu ngươi là người tiếp nhận lẽ thật thì tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ trong ngươi có thể được giải quyết. Nếu ngươi biết rõ rằng ngươi có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ, ấy thế mà không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết nó, xuất hiện vấn đề thì che đậy và lừa dối, đùn đẩy trách nhiệm, khi bị tỉa sửa còn không tiếp nhận lẽ thật, thì đây là một vấn đề nghiêm trọng, và ngươi không khác gì một kẻ địch lại Đấng Christ. Biết rằng mình có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ, tại sao ngươi không dám đối mặt với nó? Tại sao ngươi không thể tiếp cận nó một cách thẳng thắn và nói: “Nếu Bề trên hỏi về công tác của tôi, tôi biết gì sẽ nói nấy, ngay cả khi những việc xấu tôi đã làm bị đưa ra ánh sáng, Bề trên biết chuyện thì không còn dùng tôi nữa, và tôi mất địa vị, thì tôi vẫn sẽ nói rõ những gì mình phải nói”? Ngươi mà sợ bị nhà Đức Chúa Trời giám sát và hỏi han về công tác của mình thì chứng tỏ ngươi trân quý địa vị của mình hơn lẽ thật. Chẳng phải đây là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ sao? Yêu thích địa vị hơn hết thảy, đây chính là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Tại sao ngươi lại trân quý địa vị đến vậy? Địa vị có thể đem lại cho ngươi lợi ích gì? Nếu địa vị mang lại cho ngươi tai họa, khó khăn, xấu hổ và đau khổ, thì ngươi có còn trân quý nó không? (Thưa, không.) Địa vị đem lại cho con người quá nhiều lợi ích, những thứ như sự ngưỡng mộ, tôn trọng, đánh giá cao và tâng bốc từ người khác. Nó khiến người khác cúi đầu bội phục và nhìn ngươi với ánh mắt kính ngưỡng, còn đem lại cho ngươi cảm giác ưu việt, quyền ưu tiên, cho ngươi có thể diện và có giá trị bản thân. Ngoài ra, ngươi cũng có thể tận hưởng những thứ mà người khác không có được, chẳng hạn như những lợi ích của địa vị và sự biệt đãi, v.v.. Đây là những điều ngươi thậm chí không dám nghĩ đến, cũng là những điều ngươi khao khát trong mơ. Ngươi có trân quý những điều này không? Nếu địa vị đơn thuần là thứ sáo rỗng, không có ý nghĩa thực sự, và việc bảo vệ nó chẳng có tác dụng gì, thì chẳng phải thật ngu xuẩn khi trân quý nó sao? Nếu ngươi có thể buông bỏ những lợi ích và sự hưởng thụ xác thịt, thì danh lợi và địa vị sẽ không còn trói buộc ngươi được nữa. Vậy trước khi giải quyết những vấn đề liên quan đến việc trân quý và mưu cầu địa vị thì phải giải quyết điều gì? Đầu tiên, nhìn thấu tính chất của vấn đề hành ác và làm trò lừa dối, lấp liếm và che đậy, cũng như cự tuyệt sự giám sát, chất vấn và truy cứu của nhà Đức Chúa Trời, để tham hưởng những lợi ích của địa vị. Đây chẳng phải là chống đối và chống lại Đức Chúa Trời một cách trắng trợn sao? Nếu ngươi có thể nhìn thấu tính chất và hậu quả của việc tham hưởng những lợi ích của địa vị thì vấn đề mưu cầu địa vị sẽ được giải quyết. Và nếu không nhìn thấu được thực chất của việc thèm muốn những lợi ích của địa vị, thì vấn đề này sẽ không bao giờ được giải quyết.
– Mục 8. Họ khiến người khác chỉ thuận phục họ, chứ không thuận phục lẽ thật hay Đức Chúa Trời (Phần 2), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ
Loại người làm việc vì danh lợi và địa vị này là biết cách mê hoặc con người nhất. Lúc ngươi mới tiếp xúc thì sẽ không nhìn thấu được họ, thấy họ giảng đạo lý thao thao bất tuyệt, nói chuyện có vẻ cũng có thực tế, sắp xếp công tác cũng rất thích hợp, có vẻ cũng có chút tố chất, thế là ngươi còn rất khâm phục họ. Loại người này cũng bằng lòng trả giá khi thực hiện bổn phận, cho dù phải làm việc cực khổ mỗi ngày thì họ cũng không than mệt, không hề tỏ vẻ mỏng manh, dù người khác có yếu đuối thì họ cũng không yếu đuối. Họ cũng không ham muốn sự an nhàn xác thịt, ăn cơm cũng không kén chọn. Khi chủ nhà nấu chút đồ ăn ngon, họ từ chối, không ăn, chỉ ăn chút cơm đạm bạc. Người như vậy ai nhìn thấy cũng khâm phục. Vậy làm sao có thể phân định họ là người làm việc vì địa vị đây? Đầu tiên phải xem họ có phải là người mưu cầu lẽ thật hay không, nhìn vào đâu thì có thể thấy được điều này? (Thưa, nhìn từ ý định và xuất phát điểm làm việc của họ.) Một mặt là như vậy, chủ yếu là xem mục tiêu mưu cầu của họ là gì. Nếu như là để đạt được lẽ thật, họ sẽ chú trọng vào việc thường xuyên đọc lời Đức Chúa Trời, hiểu được lẽ thật và nhận biết bản thân từ trong lời Đức Chúa Trời. Nếu như thường xuyên thông công về việc nhận biết bản thân, có thể thấy mình thiếu sót quá nhiều, không có lẽ thật, thì tự nhiên họ sẽ mưu cầu hướng tới lẽ thật. Người càng nhận biết bản thân mới có thể càng mưu cầu lẽ thật. Những người luôn nói chuyện, làm việc vì địa vị thì rõ ràng không phải là mưu cầu lẽ thật. Họ không tiếp nhận khi bị tỉa sửa và rất sợ danh dự của mình bị tổn hại. Vậy họ có thể tiếp nhận những lời phán xét và hành phạt của Đức Chúa Trời để phản tỉnh bản thân không? Họ có thể có nhận thức thực sự về những sai lầm mà mình đã trải nghiệm không? Nếu như những biểu hiện này đều không có, vậy có thể chắc chắn rằng họ không phải là người mưu cầu lẽ thật. Các ngươi nói xem, những người không yêu thích lẽ thật mà lại mưu cầu địa vị thì còn có những biểu hiện nào nữa? (Thưa, người khác đưa ra ý kiến cho họ thì họ không tiếp nhận, còn giãi bày, biện bạch, nói lý do, nói chuyện để bảo vệ thể diện, địa vị của mình. Ai không ủng hộ họ thì họ sẽ đả kích, xét đoán người đó.) Đả kích, xét đoán người khác, nói chuyện, biện bạch vì danh dự, địa vị của mình, rõ ràng là mục đích và ý định đằng sau việc làm của họ là sai trái, họ hoàn toàn sống vì địa vị. Nói chuyện, làm việc đều là vì địa vị, người như vậy có thể quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời không? Họ có thể tiếp nhận lẽ thật không? Tuyệt đối không thể nào. Họ cho rằng, nếu quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời thì phải thực hành lẽ thật, mà muốn thực hành lẽ thật thì họ phải chịu khổ và trả giá, vậy thì mất đi sự hưởng thụ của địa vị, họ sẽ không có cách nào hưởng thụ lợi ích của địa vị, cho nên họ lựa chọn chỉ mưu cầu danh lợi địa vị, chỉ mưu cầu được ban thưởng là đủ rồi. Người mưu cầu địa vị còn có những biểu hiện gì? Còn có thể làm ra những chuyện gì? (Thưa, nếu như họ thấy bên cạnh họ có một vài nhân tài mưu cầu lẽ thật và đáng được bồi dưỡng, được các anh chị em tương đối ủng hộ, thì bởi vì sợ những người này sẽ đứng lên thay thế họ, đe doạ đến địa vị của họ, nên họ sẽ nghĩ cách áp chế những nhân tài này. Họ sẽ tìm đủ loại lý do, viện cớ để hạ thấp những người này. Cách thường thấy nhất là họ xác định tính chất những người này là quá kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, luôn kìm kẹp người ta. Họ khiến mọi người tin chuyện đó là thật, không để cho nhà Đức Chúa Trời đề bạt, đào tạo những nhân tài đó.) Đây là biểu hiện thường thấy nhất. Còn gì nữa không? (Thưa, họ luôn thích làm chứng cho mình, thể hiện bản thân, luôn kể về những chuyện vẻ vang chứ chưa bao giờ kể về mặt xấu xí của mình. Cho dù có làm chuyện gì xấu thì họ cũng không phản tỉnh, mổ xẻ bản thân.) Luôn nói mình chịu khổ như thế nào, trả giá như thế nào, Đức Chúa Trời đã dẫn dắt mình như thế nào, bày tỏ công lao của mình, đây cũng là một phần biểu hiện của việc bảo vệ, củng cố địa vị. Người mưu cầu địa vị, làm việc vì địa vị còn có một đặc điểm nổi bật nhất, đó là bất luận xảy ra chuyện gì thì họ đều phải có quyền định đoạt. Họ mưu cầu địa vị chính là để mình có quyền định đoạt, một mình quản hết, một mình nắm quyền. Bất kể trong chuyện gì thì mọi người cũng phải nghe theo họ, bất kể ai có vấn đề gì cũng đều phải tìm kiếm, xin chỉ thị với họ. Thứ họ muốn hưởng thụ chính là lợi ích của địa vị này. Cho dù xảy ra chuyện gì thì họ đều phải có quyền định đoạt, bất kể họ nói có đúng hay không. Cho dù không đúng thì họ cũng phải là người ra quyết định, còn muốn người khác nghe lời, thuận phục mình. Vấn đề này nghiêm trọng rồi. Bất kể chuyện gì thì họ đều phải có quyền định đoạt, bất kể chuyện họ hiểu hay không hiểu thì họ đều phải xen vào, cũng phải có quyền định đoạt, bất kể lãnh đạo và người làm công thông công về vấn đề gì, đều phải do họ đưa ra quyết sách, người khác sẽ không có cơ hội mở miệng. Bất kể họ đưa ra phương án gì thì đều bắt người ta tiếp nhận, người ta không tiếp nhận thì họ sẽ nổi giận, tỉa sửa. Nếu như ai có ý kiến, có quan điểm, cho dù đúng, cho dù phù hợp với lẽ thật, họ cũng phải tìm đủ mọi cách phản bác lại. Họ rất giỏi về ngụy biện, chỉ cần nói vài ba lời đã thuyết phục được người khác, cuối cùng mọi người còn phải làm theo họ. Chuyện gì họ cũng phải tự mình định đoạt, chưa bao giờ phối hợp hay thương lượng với đồng sự, cũng không thực hành quyền dân chủ. Điều này cũng đủ để chứng tỏ rằng họ quá kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, không hề tiếp nhận lẽ thật và không thuận phục lẽ thật. Nếu như xảy ra chuyện lớn hoặc chuyện quan trọng nào đó mà có thể để cho mọi người đánh giá, tỏ thái độ, cuối cùng căn cứ vào ý kiến của đa số mọi người để xác định xem nên thực hành như thế nào, bảo đảm không có tổn hại đối với công tác của nhà Đức Chúa Trời, có lợi với công tác toàn cục, nếu như có loại thái độ này thì đây chính là người bảo vệ công tác của nhà Đức Chúa Trời, chính là người có thể tiếp nhận lẽ thật, bởi vì họ làm việc có nguyên tắc. Nhưng người mưu cầu địa vị có làm như vậy không? (Thưa, không.) Vậy họ sẽ làm gì? Khi xảy ra chuyện, bất kể người khác có ý kiến gì, trước khi người khác đưa ra ý kiến, trong lòng họ đã sớm có một phương án hoặc là một ý xác định rồi. Trong lòng họ đã xác định phải làm như vậy, lúc này dù người khác nói như thế nào họ cũng không coi ra gì, cho dù có người chỉ trích họ, họ cũng chẳng hề để ý. Họ không suy nghĩ nguyên tắc lẽ thật là gì. Công tác hội thánh có lợi ích hay không, anh chị em có thể tiếp nhận hay không, những điều này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ. Vậy họ suy nghĩ điều gì? Họ muốn có quyền định đoạt, người quyết định chuyện này phải là họ, việc này phải làm theo cách của họ, họ muốn xem việc này có lợi cho địa vị của họ hay không, họ căn cứ vào quan điểm này để nhìn nhận sự việc. Đây có phải là người mưu cầu lẽ thật hay không? (Thưa, không phải.) Người không mưu cầu lẽ thật thì khi làm việc luôn suy nghĩ về địa vị và danh lợi của mình, luôn suy nghĩ về lợi ích của mình, đây là xuất phát điểm cho mọi việc làm của họ.
– Chỉ trong sự thực hành lẽ thật mới có lối vào sự sống, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Sự trân quý danh tiếng và địa vị của những kẻ địch lại Đấng Christ vượt xa những người bình thường, và là điều trong thực chất tâm tính của họ; đó không phải là một sự quan tâm nhất thời, hay tác động thoáng qua của môi trường xung quanh họ, mà là thứ trong sự sống, xương tủy của họ, cho nên đó là thực chất của họ. Nói như vậy nghĩa là trong mọi việc kẻ địch lại Đấng Christ làm, điều đầu tiên họ cân nhắc là danh tiếng và địa vị của riêng họ, không gì khác. Đối với một kẻ địch lại Đấng Christ, danh tiếng và địa vị là sự sống của họ, và là mục tiêu mưu cầu cả đời của họ. Trong tất cả những việc họ làm, điều đầu tiên họ cân nhắc là: “Điều gì sẽ xảy ra với địa vị của tôi? Và với danh tiếng của tôi? Làm điều này sẽ mang lại thanh thế cho tôi không? Điều này sẽ nâng cao vị thế của tôi trong tâm trí mọi người chứ?”. Đó là điều đầu tiên họ nghĩ đến, là bằng chứng hùng hồn cho thấy họ có tâm tính và thực chất của những kẻ địch lại Đấng Christ; nếu không thì họ sẽ không cân nhắc những vấn đề này. Có thể nói rằng đối với một kẻ địch lại Đấng Christ, danh tiếng và địa vị không phải là yêu cầu bổ sung nào đó, càng không phải là điều gì đó không liên quan mà họ có thể không có. Chúng là một phần của bản tính những kẻ địch lại Đấng Christ, chúng nằm trong xương tủy họ, trong máu họ, chúng là những gì bẩm sinh của họ. Những kẻ địch lại Đấng Christ không thờ ơ với việc họ có danh tiếng và địa vị hay không; đây không phải là thái độ của họ. Vậy thì, thái độ của họ là gì? Danh tiếng và địa vị được kết nối mật thiết với cuộc sống hàng ngày của họ, trạng thái hàng ngày của họ, với những gì họ mưu cầu hàng ngày. Và như vậy đối với những kẻ địch lại Đấng Christ, danh tiếng và địa vị là sự sống của họ. Dù họ sống như thế nào, sống trong môi trường nào, làm công việc gì, mưu cầu vì điều gì, mục tiêu của họ là gì, hướng đi của cuộc đời họ là gì, tất cả đều xoay quanh việc có một danh tiếng tốt và một địa vị cao. Và mục tiêu này không thay đổi; họ không bao giờ có thể gạt những điều như thế sang một bên. Đây là bộ mặt thật của những kẻ địch lại Đấng Christ, và là thực chất của họ. Ngươi có thể đưa họ vào một khu rừng nguyên sinh sâu trong núi, và họ vẫn không gạt sự mưu cầu danh tiếng và địa vị sang một bên. Ngươi có thể đưa họ vào giữa một nhóm người bất kỳ nào, và tất cả những gì họ có thể nghĩ đến vẫn là danh tiếng và địa vị. Dù những kẻ địch lại Đấng Christ cũng tin vào Đức Chúa Trời, nhưng họ thấy việc mưu cầu danh tiếng và địa vị có giá trị ngang với đức tin nơi Đức Chúa Trời nên đặt cho nó tầm quan trọng tương đương. Có nghĩa là, khi họ bước đi trên con đường tin Đức Chúa Trời, họ cũng mưu cầu danh tiếng và địa vị của chính mình. Có thể nói, trong thâm tâm của những kẻ địch lại Đấng Christ, họ tin rằng việc mưu cầu lẽ thật trong đức tin nơi Đức Chúa Trời là sự mưu cầu danh tiếng và địa vị; mưu cầu danh tiếng và địa vị cũng là mưu cầu lẽ thật, và đạt được danh tiếng và địa vị là đạt được lẽ thật và sự sống. Nếu họ cảm thấy rằng họ không có được danh lợi hay địa vị, rằng không ai ngưỡng mộ họ, coi trọng họ, hoặc theo họ, thì họ rất thất vọng, họ cho rằng tin vào Đức Chúa Trời chẳng để làm gì, không có giá trị gì, và họ nhủ thầm: “Tin đức chúa trời như vậy có phải là một sự thất bại không? Nó có phải là vô vọng không?”. Họ thường cân nhắc những điều như thế trong lòng, họ cân nhắc làm sao có thể tạo một chỗ đứng cho chính mình trong nhà Đức Chúa Trời, làm sao họ có thể có danh tiếng cao trọng trong hội thánh, để mọi người lắng nghe khi họ nói, và ủng hộ khi họ hành động, và theo họ đến bất cứ nơi nào họ đi; để họ có tiếng nói quyết định trong hội thánh, có danh, có lợi và địa vị – trong lòng họ thật sự tập trung vào những điều như vậy. Đây là những gì mà những người như vậy mưu cầu. Tại sao họ luôn nghĩ về những điều như vậy? Sau khi đọc lời Đức Chúa Trời, sau khi nghe những bài giảng, họ thật sự không hiểu tất cả những điều này sao, họ thật sự không thể phân định tất cả những điều này sao? Lời Đức Chúa Trời và lẽ thật thật sự không thể thay đổi những quan niệm, ý tưởng và quan điểm của họ sao? Hoàn toàn không phải là trường hợp như vậy. Vấn đề nằm ở họ, đó là hoàn toàn bởi vì họ không yêu lẽ thật, bởi vì, trong lòng họ, họ chán ghét lẽ thật, và kết quả là, họ hoàn toàn không tiếp nhận lẽ thật – điều được xác định bởi thực chất bản tính của họ.
– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)
Bất luận ở giữa nhóm người nào, những kẻ địch lại Đấng Christ luôn tuân theo phương châm gì? “Tôi phải cạnh tranh! Cạnh tranh! Cạnh tranh! Tôi phải cạnh tranh để trở thành người cao nhất và vĩ đại nhất!”. Đây là tâm tính của những kẻ địch lại Đấng Christ; ở mọi nơi họ đến, họ cạnh tranh và cố gắng đạt được mục tiêu của mình. Họ là tay sai của Sa-tan, và họ làm nhiễu loạn công việc của hội thánh. Tâm tính của những kẻ địch lại Đấng Christ là như thế này: Họ bắt đầu bằng cách nhìn quanh hội thánh để xem ai đã tin Đức Chúa Trời trong nhiều năm và có vốn sống, ai có một số ân tứ hoặc sở trường, ai là người có ích cho các anh chị em trong lối vào sự sống của họ, ai có danh tiếng cao nhất, ai có thâm niên, ai được tiếng tốt trong số các anh chị em, ai có nhiều điều tích cực hơn. Những người đó sẽ là đối thủ của họ. Nói tóm lại, mỗi khi những kẻ địch lại Đấng Christ ở trong một nhóm người, đây là điều họ luôn làm: Họ cạnh tranh vì địa vị, cạnh tranh để có danh tiếng tốt, cạnh tranh để có tiếng nói sau cùng và quyền quyết định trong nhóm, điều mà, một khi họ đã đạt được thì sẽ khiến họ hạnh phúc. Sau khi tranh giành và đoạt được những điều này, họ có thể làm công tác thực tế không? Chắc chắn là không thể, họ không tranh đấu để làm công tác thực tế, mục đích của họ là muốn áp đảo tất cả mọi người khác. “Tôi không quan tâm chuyện các người có chịu phục tôi hay không. Bàn về vốn liếng, tôi cao nhất, bàn về tài ăn nói, tôi mạnh nhất, bàn về ân tứ và sở trường, tôi có nhiều nhất”. Bất kể là ở phương diện nào, họ cũng muốn tranh giành vị trí số một. Nếu các anh chị em chọn họ làm người phụ trách, thì họ sẽ tranh đấu quyền lên tiếng và quyền quyết định với người phối hợp. Nếu hội thánh bảo họ phụ trách một công tác nào đó, thì họ sẽ muốn mình là người quyết định cách thực hiện công tác đó. Họ sẽ muốn nỗ lực để khiến mọi điều họ nói và mọi việc họ quyết định đều thành công và thành hiện thực. Nếu các anh chị em tiếp thu ý kiến của ai đó khác, liệu họ có thể cho qua không? (Thưa, không thể.) Chuyện này phiền phức rồi đây. Nếu ngươi không nghe lời thì họ sẽ dạy cho ngươi một bài học, khiến ngươi cảm thấy nếu thiếu họ thì không được, khiến ngươi biết hậu quả của việc không nghe lời họ sẽ là thế nào. Tâm tính của loại người địch lại Đấng Christ hung hăng càn quấy, khiến người ta chán ghét và ngang ngạnh như vậy đấy. Họ không có lương tâm và lý trí, thậm chí không có một chút lẽ thật nào. Thông qua những hành động và việc làm của kẻ địch lại Đấng Christ, có thể thấy rằng những chuyện họ làm không có lý trí của một con người bình thường, cho dù có thông công lẽ thật với họ họ cũng sẽ không tiếp nhận. Dù điều ngươi nói có đúng thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng với họ. Điều duy nhất họ thích theo đuổi là danh tiếng và địa vị, thứ mà họ sùng kính. Miễn là có thể tận hưởng những lợi ích của địa vị thì trong lòng họ liền thỏa mãn. Họ cảm thấy đây là giá trị cho sự tồn tại của họ. Bất kể ở trong nhóm người nào, họ cũng phải cho mọi người phát hiện ra “ánh sáng” và “sức nóng” của họ, sở trường của họ, sự khác biệt của họ. Và chính vì họ tin rằng mình khác biệt cho nên hiển nhiên họ cũng nghĩ rằng mình nên có được đãi ngộ cao hơn những người bình thường, rằng họ nên nhận được sự ủng hộ và khen ngợi của mọi người, rằng họ nên có được sự ngưỡng vọng và sùng bái của mọi người – họ nghĩ rằng tất cả những điều này đều là những điều họ nên có được. Những người như vậy không phải là trơ tráo và vô liêm sỉ sao? Có những người như vậy hiện diện trong hội thánh chẳng phải là rất rắc rối sao? Khi gặp phải một chuyện gì đó, dựa theo lẽ thường sẽ là: ai nói đúng thì nên nghe người đó, ai nói có lợi cho công tác của nhà Đức Chúa Trời thì nên thuận phục người đó, và ai nói phù hợp với nguyên tắc lẽ thật thì nên tiếp thu người đó. Nếu kẻ địch lại Đấng Christ nói gì đó không phù hợp với các nguyên tắc, có khả năng mọi người sẽ không nghe theo họ, không tiếp thu kiến nghị của họ. Trong trường hợp đó, kẻ địch lại Đấng Christ sẽ làm gì? Họ sẽ tiếp tục thanh minh và phân bua cho mình, nghĩ đủ mọi cách để thuyết phục người khác, khiến anh chị em nghe theo họ và tiếp thu kiến nghị của họ. Họ không suy xét xem nếu kiến nghị của họ được tiếp thu thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến công tác của hội thánh. Chuyện này không phải phạm vi suy xét của họ. Họ chỉ suy xét điều gì? “Nếu kiến nghị của tôi không được tiếp thu, thì mặt mũi tôi còn để ở đâu được nữa? Cho nên tôi phải tranh, phải nỗ lực để kiến nghị tôi đưa ra có thể được tiếp thu”. Hễ gặp chuyện, là họ đều suy nghĩ và hành động như vậy. Họ không bao giờ phản tỉnh xem làm vậy có phù hợp với các nguyên tắc hay không, họ cũng không bao giờ tiếp nhận lẽ thật. Đây chính là tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ.
– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)
Nếu một người nào đó nói họ yêu thích lẽ thật và mưu cầu lẽ thật, nhưng mục tiêu mưu cầu của họ thực chất là để làm bản thân nổi bật, để hiển lộ bản thân hòng khiến cho người khác coi trọng và để đạt được lợi ích cá nhân, thì họ thực hiện bổn phận không phải vì vâng phục và làm hài lòng Đức Chúa Trời, mà là vì danh lợi và địa vị, vậy sự mưu cầu này là không chính đáng. Như vậy, những gì họ đang làm gây cản trở hay có tác dụng thúc đẩy đối với công tác của hội thánh? Rõ ràng là cản trở, không phải tác dụng thúc đẩy. Có một số người lấy danh nghĩa làm công tác hội thánh để mưu cầu danh lợi và địa vị cá nhân, làm việc kinh doanh cá nhân, tạo ra đoàn thể nhỏ hay tiểu vương quốc của mình, người như vậy mà đang thực hiện bổn phận sao? Công tác mà họ đang làm về thực chất là gây gián đoạn, quấy nhiễu và phá hoại công tác của hội thánh. Việc họ mưu cầu danh lợi và địa vị gây ra hậu quả gì? Đầu tiên là ảnh hưởng đến việc ăn uống lời Đức Chúa Trời một cách bình thường và việc hiểu lẽ thật của dân được Đức Chúa Trời chọn, gây trì hoãn lối vào sự sống của họ, cản trở họ bước vào quỹ đạo đúng trong việc tin Đức Chúa Trời, đưa họ đi vào con đường sai lầm, như thế chính là hãm hại và hủy hoại dân được Đức Chúa Trời chọn. Vậy cuối cùng việc này gây ra điều gì cho công tác của hội thánh? Là quấy nhiễu, phá hoại và phá hủy. Đây chính là hậu quả mà người mưu cầu danh lợi và địa vị gây ra. Họ thực hiện bổn phận như vậy thì có thể định nghĩa là họ đi con đường của kẻ địch lại Đấng Christ không? Đức Chúa Trời bảo con người buông bỏ danh lợi và địa vị, đây không phải là không cho con người quyền tự do lựa chọn, mà là bởi vì trong khi con người đang mưu cầu danh lợi và địa vị thì họ cũng đang làm gián đoạn, nhiễu loạn công tác của hội thánh và lối vào sự sống của dân được Đức Chúa Trời chọn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc ăn uống lời Đức Chúa Trời, hiểu lẽ thật và đạt đến được Đức Chúa Trời cứu rỗi của nhiều người hơn nữa, đây là sự thật không thể phủ nhận. Khi con người mưu cầu danh lợi và địa vị, họ tuyệt đối sẽ không mưu cầu lẽ thật, tuyệt đối sẽ không trung thành làm tốt bổn phận, mà chỉ có thể nói năng và làm việc vì danh lợi và địa vị, mọi công tác mà họ làm cũng không ngoại lệ, cũng là vì danh lợi và địa vị. Loại hành vi và cách làm này chắc chắn là đi con đường của kẻ địch lại Đấng Christ, tức là làm gián đoạn và nhiễu loạn công tác của Đức Chúa Trời, tạo thành đủ loại hậu quả cản trở sự mở rộng phúc âm của vương quốc, cản trở ý chỉ của Đức Chúa Trời được tiến hành thông suốt trong hội thánh. Cho nên có thể xác định rằng con đường mà người mưu cầu danh lợi và địa vị đi chính là con đường chống lại Đức Chúa Trời, chính là cố ý chống đối Đức Chúa Trời, nói ngược lại với Đức Chúa Trời, là phối hợp với Sa-tan mà chống đối và đối lập với Đức Chúa Trời. Đây chính là tính chất trong việc mưu cầu danh lợi và địa vị của con người. Việc con người mưu cầu lợi ích của mình sai ở chỗ mục tiêu mưu cầu là thuộc về Sa-tan, là tà ác, là không chính nghĩa. Khi con người mưu cầu lợi ích cá nhân như danh lợi và địa vị, họ vô thức trở thành công cụ của Sa-tan, trở thành phát ngôn cho Sa-tan, càng trở thành hiện thân của Sa-tan. Họ đóng một vai phản diện trong hội thánh. Công dụng của họ là làm nhiễu loạn và phá hoại công tác của hội thánh, đời sống hội thánh bình thường cũng như sự mưu cầu bình thường của dân được Đức Chúa Trời chọn; họ có một tác động phản diện và tiêu cực. Khi ai đó mưu cầu lẽ thật, họ có thể quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời, và lưu tâm đến gánh trọng trách của Đức Chúa Trời. Khi thực hiện bổn phận của mình, họ giữ vững công việc của hội thánh về mọi mặt. Họ có thể tôn cao Đức Chúa Trời và chứng thực cho Đức Chúa Trời, họ đem lại lợi ích cho các anh chị em, và hỗ trợ, chu cấp cho các anh chị em, giúp cho Đức Chúa Trời đạt được sự vinh hiển và chứng ngôn. Việc này đã làm cho Sa-tan nhục nhã. Nhờ vào sự mưu cầu của họ, Đức Chúa Trời có được một loài thọ tạo thực sự có khả năng kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác, có thể thờ phượng Đức Chúa Trời. Cũng nhờ vào sự mưu cầu của họ, ý chỉ của Đức Chúa Trời được thực hiện, và công tác của Đức Chúa Trời có thể tiến triển. Trong mắt Đức Chúa Trời, việc mưu cầu như vậy là tích cực, là quang minh. Sự mưu cầu như vậy có lợi ích cực lớn cho những người được Đức Chúa Trời chọn, cũng như hoàn toàn có lợi cho công tác của hội thánh, có tác dụng thúc đẩy mọi việc. Đây là điều được Đức Chúa Trời khen ngợi.
– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 1)
Mưu cầu danh tiếng và địa vị không phải là con đường đúng đắn – nó đi ngược lại hoàn toàn với mưu cầu lẽ thật. Tóm lại, bất kể phương hướng hoặc mục tiêu mưu cầu của ngươi là gì, nếu ngươi không phản tỉnh về chuyện mưu cầu địa vị và danh tiếng này và rất khó buông bỏ, thì chúng sẽ ảnh hưởng đến lối vào sự sống của ngươi. Chừng nào địa vị còn chiếm một vị trí nhất định trong lòng ngươi, thì nó sẽ hoàn toàn có thể kiểm soát và ảnh hưởng đến phương hướng cuộc đời của ngươi và những mục tiêu mưu cầu của ngươi, vậy thì ngươi sẽ rất khó bước vào thực tế lẽ thật, chứ đừng nói đến chuyện đạt được những sự thay đổi trong tâm tính của ngươi; tất nhiên, cuối cùng ngươi có thể nhận được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời hay không thì không cần nói cũng biết. Hơn nữa, nếu ngươi không bao giờ có thể từ bỏ mưu cầu địa vị, thì sẽ ảnh hưởng tới việc đạt đến thực hiện bổn phận đạt tiêu chuẩn, như thế sẽ khiến ngươi rất khó trở thành một loài thọ tạo đạt tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Tại sao Ta nói như vậy? Đức Chúa Trời ghê tởm nhất chuyện con người mưu cầu địa vị, bởi vì mưu cầu địa vị là một tâm tính Sa-tan, đó là một con đường sai lầm, nó được sinh ra bởi sự bại hoại của Sa-tan, nó là thứ bị Đức Chúa Trời lên án, và chính là thứ mà Đức Chúa Trời muốn phán xét và làm tinh sạch. Đức Chúa Trời căm ghét nhất chuyện con người mưu cầu địa vị, thế mà ngươi vẫn ngoan cố tranh giành địa vị, ngươi luôn muốn nâng niu và bảo vệ nó, luôn muốn chiếm làm của riêng. Đây có phải là mang chút tính chất đối nghịch với Đức Chúa Trời không? Địa vị không phải do Đức Chúa Trời tiền định cho con người; Đức Chúa Trời cung cấp cho con người lẽ thật, đường đi và sự sống, và cuối cùng khiến họ trở thành một loài thọ tạo đạt tiêu chuẩn, một loài thọ tạo nhỏ bé – không phải là một người có địa vị, danh vọng và khiến hàng ngàn người ngưỡng mộ. Và vì vậy, cho dù nhìn từ góc độ nào, việc mưu cầu địa vị cũng đều là ngõ cụt. Bất kể lý do mưu cầu địa vị của ngươi có hợp lý đến đâu, thì con đường này vẫn là con đường sai trái và không được Đức Chúa Trời khen ngợi. Dù ngươi có cố gắng cật lực như thế nào hay trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, nếu ngươi ham muốn địa vị, Đức Chúa Trời sẽ không ban địa vị cho ngươi; nếu Đức Chúa Trời không ban cho ngươi, thì ngươi sẽ thất bại trong việc tranh đấu giành lấy địa vị, và nếu ngươi tiếp tục tranh đấu thì sẽ chỉ có một kết cục: ngươi sẽ bị tỏ lộ và bị đào thải, và đó là con đường chết. Các ngươi hiểu được điều này, phải không?
– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)
Cho dù con người kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, không chịu khuất phục trước lẽ thật, hay là giả dối, hành động với mưu đồ hay là có lòng tham, có dã tâm và dục vọng, thì điều gì đã làm nảy sinh tất cả những tật xấu này? (Thưa, tâm tính bại hoại của Sa-tan.) Chúng phát sinh từ tâm tính bại hoại của Sa-tan và được gây ra bởi bản tính Sa-tan đang kiểm soát con người. Việc con người theo đuổi địa vị chỉ là một trong những biểu hiện của điều này. Biểu hiện này, giống như tâm tính kiêu ngạo của con người, giống như sự dấy loạn và chống đối Đức Chúa Trời của họ, đều phát sinh từ bản tính Sa-tan. Có thể dùng phương pháp nào để giải quyết điều này? Ngươi vẫn phải dùng phương pháp cơ bản nhất. Miễn là ngươi đi theo con đường của Đức Chúa Trời và đi trên con đường mưu cầu lẽ thật, thì tất cả những vấn đề này đều có thể được giải quyết. Khi không có địa vị, ngươi có thể thường xuyên tự mổ xẻ bản thân và nhận biết bản thân. Những người khác có thể được lợi từ điều này. Khi ngươi có địa vị và vẫn có thể thường xuyên mổ xẻ và nhận biết bản thân, để người ta nhìn thấy điểm mạnh của ngươi, rằng ngươi hiểu lẽ thật, rằng ngươi có kinh nghiệm thực tế và rằng ngươi thực sự thay đổi, thì liệu người khác cũng có thể được lợi từ điều này chứ? Bất luận ngươi có địa vị hay không, miễn là ngươi có thể thực hành lẽ thật, có lời chứng trải nghiệm chân thực, cho phép mọi người hiểu được tâm ý của Đức Chúa Trời và lẽ thật từ trải nghiệm của ngươi, thì chẳng phải điều này có lợi cho mọi người sao? Vậy thì, địa vị có ý nghĩa gì với ngươi? Thực ra, địa vị chỉ đơn giản là một thứ phụ, được thêm vào, giống như một bộ quần áo hoặc một cái mũ. Nó chỉ là vật trang trí. Nó không có công dụng thực tế, và có hay không cũng không sao cả. Cho dù ngươi có địa vị hay không, thì ngươi vẫn là cùng một người. Việc mọi người có thể hiểu lẽ thật, đạt được lẽ thật và sự sống không liên quan gì đến địa vị. Miễn là ngươi không coi địa vị là một chuyện quá quan trọng, thì nó không thể kìm hãm ngươi. Nếu ngươi yêu thích địa vị và đặc biệt chú trọng đến nó, luôn luôn coi nó là chuyện quan trọng, thì nó sẽ khiến ngươi phải chịu sự kiểm soát của nó; ngươi sẽ không muốn cởi mở, bộc lộ bản thân, cũng không sẵn lòng nhận biết bản thân, hay gạt vai trò lãnh đạo của mình sang một bên để hành động, nói chuyện và tiếp xúc với người khác cũng như thực hiện bổn phận của mình. Đây là vấn đề gì vậy? Chẳng phải đây là vấn đề bị ràng buộc bởi địa vị sao? Điều này xảy ra bởi vì ngươi nói năng và hành động từ vị trí có địa vị và không thể bỏ kiểu quan cách được. Làm vậy chẳng phải ngươi chỉ đang tự hành hạ bản thân mình sao? Nếu ngươi thực sự hiểu được lẽ thật, và nếu ngươi có địa vị nhưng không đứng ở vị trí địa vị của mình, mà thay vào đó tập trung vào việc làm sao làm tròn bổn phận của mình, làm mọi việc ngươi nên làm và thực hiện bổn phận ngươi phải thực hiện, và nếu ngươi xem bản thân mình như là một người anh chị em bình thường, thì chẳng phải ngươi sẽ không bị địa vị ràng buộc sao? Khi không bị ràng buộc bởi địa vị và có một lối vào sự sống bình thường, ngươi có còn so sánh mình với người khác không? Khi người khác chiếm địa vị cao hơn, ngươi có còn cảm thấy khó chịu không? Ngươi phải tìm kiếm lẽ thật và giải thoát bản thân khỏi những ràng buộc của địa vị cũng như những ràng buộc của tất cả những người, sự việc và sự vật khác. Không có gì tốt hơn là làm tròn bổn phận của mình. Chỉ khi đó ngươi mới là người sở hữu thực tế của lẽ thật.
– Làm thế nào để giải quyết những cám dỗ và ràng buộc của địa vị, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Vậy làm sao để giải quyết vấn đề đi con đường của kẻ địch lại Đấng Christ? (Thưa, một mặt họ phải có nhận thức về chuyện này, và khi bộc lộ ra những ý nghĩ, ý niệm tranh đoạt địa vị thì họ phải đến trước mặt Đức Chúa Trời để cầu nguyện. Ngoài ra, họ phải thoải mái bộc lộ với anh chị em, rồi chống lại những ý nghĩ, ý niệm sai trái một cách có ý thức. Họ còn phải xin Đức Chúa Trời phán xét, hành phạt, tỉa sửa và sửa dạy họ. Như thế thì sẽ có thể khiến bản thân họ đi lên con đường đúng đắn.) Trả lời như vậy là rất tốt. Tuy nhiên, không dễ làm được điều này, nhất là với những người quá yêu thích danh tiếng và địa vị thì lại càng khó làm được. Buông bỏ danh tiếng và địa vị thật không dễ – người ta chỉ có thể đạt được như vậy bằng cách mưu cầu lẽ thật. Chỉ bằng cách hiểu lẽ thật, người ta mới có thể biết mình, thấy rõ sự rỗng tuếch của việc tìm kiếm danh lợi và địa vị, và thấy rõ chân tướng về sự bại hoại của nhân loại. Chỉ khi đó người ta mới thực sự biết mình và có thể từ bỏ danh tiếng và địa vị. Không dễ để người ta loại bỏ tâm tính bại hoại. Nếu ngươi đã nhận ra rằng ngươi thiếu lẽ thật, đầy khiếm khuyết, và bộc lộ quá nhiều sự bại hoại, ấy thế mà ngươi không nỗ lực mưu cầu lẽ thật, và ngươi ngụy trang bản thân, làm kẻ giả hình, khiến người ta ngộ nhận rằng ngươi có thể làm được bất cứ điều gì, thì đây chính là đặt ngươi vào tình thế nguy hiểm – sớm hay muộn gì ngươi cũng đâm đầu vào tường và ngã quỵ. Ngươi phải thừa nhận rằng mình không có lẽ thật và đủ dũng cảm để đối mặt với thực tế. Ngươi có yếu đuối, có bộc lộ sự bại hoại, và đủ mọi bất cập. Điều này là bình thường – bởi vì ngươi là một người bình thường, ngươi không phải là siêu nhân hay có quyền vô hạn, và ngươi phải nhận ra điều đó. Khi người khác khinh miệt hoặc chế giễu ngươi, đừng liền thấy ác cảm vì lời đó khó nghe, cũng đừng chống đối vì cho rằng bản thân mình ổn, bản thân mình hoàn hảo – đây không nên là thái độ của ngươi đối với những lời ấy. Thái độ của ngươi nên như thế nào? Ngươi nên tự nhủ: “Mình có những khiếm khuyết, mọi thứ ở mình đều bại hoại và thiếu sót, và mình chỉ là một người bình thường. Những lời họ nói, ngoài ý khinh miệt và chế giễu mình, liệu có nói lên tình hình thực tế nào không? Nếu một phần những gì họ nói là đúng, thì mình phải đón nhận điều đó từ Đức Chúa Trời”. Nếu ngươi có tâm thái này, thì chứng tỏ ngươi có thể tiếp cận đúng đắn với địa vị và danh tiếng, cũng như những lời bình luận đúng của người khác. Địa vị và thanh danh không dễ để gạt sang một bên. Đối với những người có chút ân tứ, có chút tố chất hoặc có chút kinh nghiệm làm việc, thì việc gạt bỏ những thứ này thậm chí còn khó hơn. Dù có lúc họ ngoài miệng họ nói buông bỏ chúng rồi, nhưng thực ra trong lòng họ không buông bỏ được. Ngay khi hoàn cảnh cho phép và có cơ hội, thì họ vẫn có thể tranh đoạt danh lợi và địa vị như trước, bởi vì toàn thể nhân loại bại hoại đều yêu thích danh lợi và địa vị, chỉ là những ai không có ân tứ hay tài cán thì có dục vọng mưu cầu địa vị tương đối nhỏ hơn mà thôi. Những ai có tri thức, tài cán, ngoại hình, và vốn liếng đặc biệt thì có lòng tham danh tiếng và địa vị của họ đặc biệt mạnh mẽ, thậm chí là tràn đầy dã tâm và dục vọng. Đây là điều mà họ khó buông bỏ nhất. Khi không có địa vị thì dục vọng của họ còn ở giai đoạn manh nha. Một khi họ có được địa vị, khi nhà Đức Chúa Trời giao phó cho họ một nhiệm vụ quan trọng nào đó, và đặc biệt là nếu họ đã làm việc nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm và vốn liếng, thì dục vọng này không còn ở trạng thái manh nha nữa mà đã bén rễ, đã đơm hoa, và sắp kết trái. Nếu một người luôn có dã tâm và dục vọng làm việc lớn, trở thành vĩ nhân, danh nhân, rồi ngay khi họ làm việc đại ác và gây nên hậu quả, thì họ đã hoàn toàn xong, bị đào thải rồi. Và vì vậy trước khi điều này dẫn đến đại họa, ngươi phải nhanh chóng xoay chuyển khi vẫn còn kịp. Bất cứ khi nào ngươi làm bất cứ điều gì, và trong bất kỳ bối cảnh nào, ngươi cũng phải tìm kiếm lẽ thật, thực hành làm người trung thực và thuận phục Đức Chúa Trời, gạt việc mưu cầu danh tiếng và địa vị sang một bên. Khi ngươi thường xuyên có ý nghĩ và ham muốn tranh giành địa vị, thì ngươi phải nhận ra dạng tình trạng này sẽ dẫn đến những hậu quả ác tính gì nếu không được giải quyết. Vì vậy, hãy nhanh chóng tìm kiếm lẽ thật, vượt qua ham muốn tranh giành địa vị của ngươi khi nó còn ở giai đoạn manh nha, và thay thế nó bằng việc thực hành lẽ thật. Khi ngươi thực hành lẽ thật, dã tâm và dục vọng tranh giành địa vị của ngươi sẽ giảm bớt, và ngươi sẽ không quấy nhiễu công tác của hội thánh. Theo cách này, hành động của ngươi sẽ được Đức Chúa Trời ghi nhớ và khen ngợi. Vậy Ta đang cố nhấn mạnh điều gì? Là điều này: ngươi phải giải thoát bản thân khỏi những dã tâm và dục vọng của mình trước khi chúng ra hoa, kết trái và dẫn đến đại họa. Nếu ngươi không giải quyết chúng khi chúng vẫn còn sơ khai, ngươi sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời; và một khi chúng đã dẫn đến đại họa thì đã quá muộn để giải quyết chúng. Nếu ngươi thiếu ngay cả ý chí chống lại xác thịt, ngươi sẽ rất khó đặt chân lên con đường mưu cầu lẽ thật; nếu ngươi gặp phải những trở ngại và thất bại trong việc mưu cầu danh lợi và địa vị, và ngươi không tỉnh ngộ, thì điều này thật nguy hiểm: có khả năng ngươi sẽ bị đào thải. Khi những người yêu lẽ thật gặp một hoặc hai thất bại và trở ngại về danh tiếng và địa vị của họ, họ có thể thấy rõ ràng rằng danh lợi và địa vị không có giá trị gì cả. Họ có thể triệt để vứt bỏ danh tiếng và địa vị, có thể lập quyết chí rằng ngay cả khi họ không bao giờ có địa vị, họ vẫn sẽ tiếp tục mưu cầu lẽ thật và làm tốt bổn phận, họ vẫn sẽ tiếp tục nói về lời chứng trải nghiệm của mình, nhờ đó đạt đến hiệu quả làm chứng cho Đức Chúa Trời. Ngay cả khi là một người đi theo bình thường, họ vẫn có khả năng đi theo đến tận cùng, và tất cả những gì họ muốn là nhận được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời. Chỉ có những người này mới là những người thực sự yêu lẽ thật và có ý chí. Nhà Đức Chúa Trời đã đào thải nhiều kẻ địch lại Đấng Christ và kẻ ác, có một số người mưu cầu lẽ thật khi thấy thất bại của những kẻ địch lại Đấng Christ thì suy nghĩ về con đường mà kẻ địch lại Đấng Christ đã đi, cũng phản tỉnh và biết mình, từ đó hiểu được tâm ý của Đức Chúa Trời, lập quyết tâm mưu cầu làm một người đi theo bình thường mà thôi, chỉ chú trọng mưu cầu lẽ thật và làm tốt bổn phận. Kể cả Đức Chúa Trời bảo họ là người đem sức lực phục vụ hay tiện nhân cũng được. Họ chỉ cố làm một người thấp hèn, một người đi theo nhỏ bé trong mắt Đức Chúa Trời, nhưng cuối cùng sẽ được Đức Chúa Trời gọi là loài thọ tạo đạt tiêu chuẩn. Người như thế là dạng người tốt và được Đức Chúa Trời khen ngợi.
– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)
Khi Đức Chúa Trời yêu cầu con người làm tròn bổn phận của họ, Ngài không bảo họ phải làm được bao nhiêu việc, hay đạt được bất kỳ nỗ lực vĩ đại nào, cũng không cần thực hiện bất kỳ việc vĩ đại nào. Điều Đức Chúa Trời muốn là con người có thể làm tất cả những gì có thể theo một cách thực tế, và sống theo lời Ngài. Đức Chúa Trời không cần ngươi vĩ đại hay tôn quý, Ngài cũng không cần ngươi làm được kỳ tích nào, Ngài cũng không muốn thấy bất kỳ sự ngạc nhiên thú vị nào nơi ngươi. Ngài không cần những thứ ấy. Tất cả những gì Đức Chúa Trời cần là việc ngươi kiên định thực hành theo lời Ngài. Khi ngươi lắng nghe lời Đức Chúa Trời, hãy làm những gì ngươi đã hiểu được, thực hiện những gì ngươi đã ngộ ra, ghi nhớ rõ những gì ngươi đã nghe thấy, rồi sau đấy, khi đến lúc phải thực hành, hãy làm theo lời Đức Chúa Trời. Hãy để lời Đức Chúa Trời có thể trở thành sự sống của ngươi, những sự thực tế của ngươi, và những gì ngươi sống bày tỏ ra. Như thế, Đức Chúa Trời sẽ hài lòng. Ngươi luôn tìm kiếm sự vĩ đại, cao quý, và địa vị; ngươi luôn muốn được ngồi tít trên cao. Đức Chúa Trời cảm thấy thế nào khi Ngài nhìn thấy điều này? Ngài ghê tởm nó, và Ngài sẽ rời xa ngươi. Ngươi càng theo đuổi những thứ như sự vĩ đại, cao quý, và việc vượt trội người khác, xuất chúng, nổi trội, và đáng chú ý, thì Đức Chúa Trời càng thấy ngươi đáng kinh tởm. Nếu ngươi không phản tỉnh về bản thân mình và ăn năn thì Đức Chúa Trời sẽ ghê tởm ngươi và từ bỏ ngươi. Đừng là kẻ khiến Đức Chúa Trời thấy kinh tởm; hãy là người mà Đức Chúa Trời yêu thương. Như vậy, làm sao để người ta có thể đạt được tình yêu của Đức Chúa Trời? Bằng cách đón nhận lẽ thật theo cách thuận phục, đứng ở vị trí của một loài thọ tạo, hành động theo lời Đức Chúa Trời một cách thực tế, làm tròn bổn phận, làm một người trung thực, và sống thể hiện ra hình tượng giống một con người. Như thế là đủ, Đức Chúa Trời sẽ thỏa mãn. Người ta phải chắc chắn không bám lấy tham vọng hay ấp ủ những giấc mơ vẩn vơ, không tìm kiếm danh lợi và địa vị hay sự nổi bật giữa đám đông. Hơn nữa, họ không được cố gắng là một vĩ nhân hay siêu nhân, cao hơn mọi người và khiến những người khác tôn sùng họ. Đó là ham muốn của nhân tính bại hoại, và là con đường của Sa-tan đi; Đức Chúa Trời không cứu rỗi những người như thế. Nếu người ta không ngừng theo đuổi danh lợi, địa vị mà không chịu ăn năn, thì họ vô phương cứu chữa, và chỉ có một kết cục cho họ: bị đào thải. Hôm nay, nếu các ngươi nhanh chóng ăn năn thì vẫn còn thời gian; nhưng khi đến ngày Đức Chúa Trời kết thúc công tác của Ngài, các thảm họa sẽ ngày càng dữ dội hơn, rồi các ngươi sẽ không còn cơ hội để ăn năn. Khi thời điểm đó đến, những kẻ theo đuổi danh, lợi, địa vị và ngoan cố không chịu ăn năn đều sẽ bị bỏ ra. Tất cả các ngươi phải hiểu rõ về loại người nào mà công tác của Đức Chúa Trời cứu rỗi, và ý nghĩa sự cứu rỗi của Ngài là gì. Đức Chúa Trời yêu cầu con người đến trước Ngài, lắng nghe lời Ngài, tiếp nhận lẽ thật, thoát khỏi tâm tính bại hoại của họ, thực hành như Đức Chúa Trời phán và ra lệnh. Nghĩa là sống theo lời Ngài, trái với việc sống theo những quan niệm và tưởng tượng của con người và các triết lý Sa-tan, hay là theo đuổi “hạnh phúc” của con người. Bất kỳ ai không lắng nghe lời Đức Chúa Trời hoặc không tiếp nhận lẽ thật, mà cứ sống theo các triết lý của Sa-tan, theo những tâm tính của Sa-tan mà không ăn năn, thì loại người này không thể được Đức Chúa Trời cứu rỗi. Ngươi theo Đức Chúa Trời, nhưng đây tất nhiên cũng là bởi Đức Chúa Trời đã chọn ngươi – nhưng ý nghĩa của việc Đức Chúa Trời chọn ngươi là gì? Đó là thay đổi ngươi thành một người tin cậy Đức Chúa Trời, người thực sự theo Đức Chúa Trời, người có thể từ bỏ mọi sự vì Đức Chúa Trời, và người có thể đi theo con đường của Đức Chúa Trời, người đã lột bỏ tâm tính Sa-tan của mình, và không còn theo Sa-tan hay sống dưới quyền lực của Sa-tan nữa. Nếu ngươi theo Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận của ngươi trong nhà Đức Chúa Trời, nhưng lại vi phạm lẽ thật về mọi phương diện, và không thực hành hoặc trải nghiệm theo lời Ngài, và thậm chí còn chống đối Ngài, thì ngươi có thể được Đức Chúa Trời chấp thuận không? Tuyệt đối không. Ta muốn nói gì qua điều này? Việc thực hiện một bổn phận của ngươi không thực sự khó, cũng không khó để thực hiện nó một cách trung thành, và đạt tiêu chuẩn. Ngươi không cần phải hy sinh mạng sống của mình hay làm bất cứ điều gì đặc biệt hoặc khó khăn, ngươi chỉ cần làm theo những lời và sự chỉ dẫn của Đức Chúa Trời một cách trung thực và kiên định, không thêm thắt những ý tưởng của riêng mình hoặc tự tung tự tác, mà phải bước đi con đường mưu cầu lẽ thật. Nếu người ta có thể làm được điều này thì về cơ bản, họ sẽ có dáng vẻ của con người. Khi họ có sự thuận phục thật sự với Đức Chúa Trời, và đã trở thành một người trung thực, họ sẽ có hình tượng giống một con người thực thụ.
– Muốn làm tròn bổn phận đòi hỏi phải có sự hợp tác hài hòa, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt
Khi Ta phán xét các ngươi như vậy ngày hôm nay, mức độ hiểu biết của các ngươi cuối cùng sẽ là bao nhiêu? Các ngươi sẽ nói rằng mặc dù địa vị của các ngươi không cao, nhưng dù sao các ngươi cũng hưởng được sự nâng lên của Đức Chúa Trời. Bởi vì các ngươi có thân phận thấp hèn nên các ngươi không có địa vị, tuy nhiên các ngươi có được địa vị vì Đức Chúa Trời nâng các ngươi lên – đây là điều Ngài đã ban cho các ngươi. Ngày nay các ngươi có thể đích thân nhận được sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời, hình phạt của Ngài và sự phán xét của Ngài. Thậm chí còn hơn thế nữa, đây là sự nâng lên của Ngài. Các ngươi có thể đích thân nhận được sự làm tinh sạch và tinh luyện của Ngài. Đây là tình yêu thương vĩ đại của Đức Chúa Trời. Qua các thời đại không có một người nào nhận được sự làm tinh sạch và tinh luyện của Ngài, và không một người nào đã có thể được hoàn thiện bởi lời Ngài. Giờ đây Đức Chúa Trời đang phán với các ngươi mặt đối mặt, làm cho các ngươi tinh sạch, vạch trần sự phản nghịch bên trong của các ngươi – đây thực sự là sự nâng lên của Ngài. Con người có những khả năng gì? Tóm lại, cho dù họ là các con trai của Đa-vít hay hậu duệ của Mô-áp, thì con người vẫn là những loài thọ tạo không có gì đáng để khoe khoang. Vì các ngươi là những loài thọ tạo, nên các ngươi phải thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo. Không có yêu cầu nào khác đối với các ngươi. Đây là cách các ngươi nên cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Dù con có địa vị hay không, giờ đây con hiểu bản thân mình. Nếu địa vị của con cao thì đó là bởi sự nâng lên của Ngài, và nếu nó thấp thì đó là bởi sự định đoạt của Ngài. Mọi thứ đều ở trong tay Ngài. Con không có bất kỳ sự lựa chọn nào, và cũng không có bất kỳ sự phàn nàn nào. Ngài đã định đoạt rằng con sẽ được sinh ra trong đất nước này và giữa dân tộc này, và tất cả những gì con nên làm là hoàn toàn thuận phục dưới sự thống trị của Ngài bởi vì mọi thứ đều nằm trong những điều Ngài đã định đoạt. Con không suy nghĩ về địa vị; xét cho cùng, con chỉ là một loài thọ tạo. Nếu Ngài đặt con vào vực sâu không đáy, vào hồ lửa và diêm sinh, thì con không là gì ngoài một loài thọ tạo. Nếu Ngài sử dụng con, thì con là một loài thọ tạo. Nếu Ngài hoàn thiện con, thì con vẫn là một loài thọ tạo. Nếu Ngài không hoàn thiện con, thì con sẽ vẫn yêu mến Ngài bởi vì con không hơn gì một loài thọ tạo. Con không gì hơn là một loài thọ tạo cực nhỏ được tạo ra bởi Đấng Tạo Hóa của muôn loài thọ tạo, chỉ là một người trong số tất cả những người được tạo ra. Chính Ngài đã tạo ra con, và giờ đây một lần nữa Ngài lại đặt con trong tay Ngài để Ngài tùy ý sử dụng. Con sẵn sàng làm công cụ của Ngài và vật làm nền của Ngài bởi vì mọi thứ đều là những điều Ngài đã định đoạt. Không ai có thể thay đổi nó. Muôn vật và mọi sự đều trong tay Ngài”. Đến khi ngươi không còn suy nghĩ về địa vị nữa, thì ngươi sẽ thoát khỏi nó. Chỉ sau đó ngươi mới có thể tìm kiếm một cách tự tin và dạn dĩ, và chỉ sau đó lòng ngươi mới có thể thoát khỏi bất kỳ sự ràng buộc nào. Một khi con người đã được giải thoát khỏi những điều này, thì họ sẽ không còn những mối bận tâm nữa.
– Tại sao ngươi không sẵn sàng là một vật làm nền? Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Là một thành viên trong nhân loại thọ tạo, con người phải giữ vị trí của riêng mình, và làm người có nề có nếp. Hãy giữ khuôn phép và giữ chặt những gì Đấng Tạo Hóa giao phó cho ngươi. Đừng làm việc gì nằm ngoài chức vụ của mình, hoặc làm những điều ngoài khả năng của ngươi hoặc điều gì ghê tởm đối với Đức Chúa Trời. Đừng có cố gắng trở thành vĩ nhân, siêu nhân, hoặc một người vĩ đại, mà cũng đừng mưu cầu trở thành Đức Chúa Trời. Con người không nên mong muốn như thế này. Việc mưu cầu trở thành vĩ nhân hoặc siêu nhân là hết sức hoang đường. Việc mưu cầu trở thành Đức Chúa Trời thậm chí còn nhục nhã hơn; điều đó thật kinh tởm và đáng khinh. Điều đáng quý, và điều các loài thọ tạo nên tuân giữ hơn bất kỳ điều gì khác, là trở nên một loài thọ tạo thực sự; đây là mục tiêu duy nhất mà tất cả mọi người nên mưu cầu.
– Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời
Trích đoạn phim liên quan
Buông bỏ danh vọng và địa vị qua sự phán xét và hình phạt của Đức Chúa Trời
Trước cuộc bầu cử
Lời chứng trải nghiệm liên quan
Tôi đã tìm được vị trí của mình
Sự phán xét là tình yêu của Đức Chúa Trời
Hiểu biết ít ỏi của tôi về tâm tính địch lại Đấng Christ
Chúng ta phải mưu cầu điều gì trong đời?
Thánh ca liên quan
Sa-tan khống chế suy nghĩ của con người bằng danh và lợi
Việc nâng niu địa vị có giá trị gì?
Ngươi nên chấp nhận sự tỉa sửa của Đức Chúa Trời trong mọi việc
Con chỉ là loài thọ tạo bé mọn