23. Cách giải quyết tốt vấn đề phô trương bản thân và làm chứng cho bản thân

Lời Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt

Tâng bốc và làm chứng cho chính mình, khoe khoang bản thân, cố khiến người khác đề cao và sùng bái mình – loài người bại hoại hoàn toàn có thể làm những việc đó. Đây là cách con người phản ứng theo bản năng khi họ bị thao túng bởi bản tính Sa-tan của mình, và điều này rất phổ biến trong toàn nhân loại bại hoại. Bình thường, người ta đề cao và làm chứng cho mình như thế nào? Người ta đạt đến mục đích khiến mọi người xem trọng và sùng bái mình như thế nào? Họ làm chứng về việc mình đã có bao nhiêu công, chịu bao nhiêu khổ, dành trọn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Họ dùng cách nói về vốn liếng để đề cao bản thân, khiến địa vị của bản thân trong lòng người khác ngày một cao hơn, vững hơn, ổn định hơn, từ đó khiến càng nhiều người tán thưởng, xem trọng, ngưỡng mộ họ, thậm chí là sùng bái, ngưỡng vọng và đi theo họ. Vì mục đích này mà bề ngoài người ta làm nhiều việc làm chứng cho Đức Chúa Trời, nhưng về thực chất, đó là đề cao và làm chứng cho mình. Làm như thế thì có lý trí không? Làm như thế là ra khỏi phạm vi của lý trí rồi, không còn liêm sỉ nữa. Cụ thể là không biết xấu hổ mà làm chứng rằng bản thân mình đã vì Đức Chúa Trời mà làm bao nhiêu việc, chịu bao nhiêu khổ, thậm chí khoe khoang mình có ân tứ gì, tài cán gì, kỹ năng đặc biệt gì, có kinh nghiệm gì, cao chiêu xử thế và thủ đoạn lừa người gì, v.v.. Thủ đoạn để đề cao và làm chứng cho mình là khoe khoang bản thân, hạ thấp người khác, còn có ngụy trang và che đậy bản thân, không để người khác thấy ra được nhược điểm, khuyết điểm và thiếu sót của mình, mà thay vào đó khiến người khác thấy mặt mãi mãi đẹp đẽ sáng ngời của mình. Thậm chí khi tiêu cực, họ cũng không dám nói cho người khác biết hay mở lòng thông công, khi làm sai thì cố hết sức mà lấp liếm, che đậy. Khi gây tổn hại cho công tác của hội thánh trong quá trình làm bổn phận thì họ không hề nhắc tới, còn khi có được chút cống hiến, có được chút thành tích thì liền đi khoe khoang, chỉ hận là không thể khiến hết thảy mọi người trên đời biết mình nhiều tài cán thế nào, tố chất cao làm sao, khác với người thường thế nào, cao hơn người thường thế nào. Đây không phải là một cách đề cao và làm chứng cho mình sao? Dạng hành vi đề cao và làm chứng cho mình như thế có phải là việc làm của người có lương tâm và lý trí không? Không phải. Vậy người làm những việc này thì thường bộc lộ tâm tính gì. Kiêu ngạo, đây là tâm tính chủ yếu nhất, tiếp theo là giả dối, nghĩa là nghĩ đủ mọi cách để khiến người khác xem trọng mình, nói năng không chút kẽ hở, nói năng hoàn toàn có ý định và quỷ kế, khoe khoang bản thân, còn muốn người ta nhìn không ra họ đang làm vậy. Hậu quả của cách nói chuyện này là khiến người ta cảm thấy họ cao hơn người khác, chẳng có ai được như họ, ai mà đứng trước mặt họ thì phải kém họ ba phần. Hậu quả này có phải là do dùng thủ đoạn mà đạt được không? Đằng sau dạng thủ đoạn này là tâm tính gì? Trong đó có yếu tố tà ác không? (Thưa, có.) Đây là một dạng tâm tính tà ác. Có thể thấy rằng những thủ đoạn mà họ sử dụng này là do tâm tính giả dối chi phối – tại sao Ta lại gọi nó là tà ác? Điều này liên quan gì đến sự tà ác? Theo các ngươi, họ có thể công khai mục đích của họ khi đề cao và làm chứng cho bản thân không? Họ không thể. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm, họ luôn có một loại dục vọng, lời nói, việc làm của họ là để phục vụ cho dục vọng đó, và mục đích, động cơ trong lời nói, việc làm của họ được giữ bí mật rất kỹ. Chẳng hạn như họ sẽ sử dụng thuật dương đông kích tây hoặc một số thủ đoạn ám muội để đạt được những mục đích này. Giữ bí mật như thế thì chẳng phải là có tính chất kỳ dị sao? Sự kỳ dị như thế chẳng phải có thể gọi là tà ác sao? (Thưa, phải.) Quả thực có thể gọi nó là tà ác, và nó ăn sâu hơn sự giả dối. Họ sử dụng phương pháp hoặc thủ đoạn nhất định để đạt được mục đích của mình. Tâm tính này là giả dối. Tuy nhiên, dã tâm và dục vọng nơi sâu thẳm nội tâm họ về việc luôn muốn khiến mọi người đi theo, ngưỡng vọng và tôn sùng họ, lại thường xuyên chi phối họ đề cao và làm chứng cho bản thân, làm những việc này một cách không từ thủ đoạn và vô liêm sỉ. Tâm tính này là gì? Nó đã lên đến mức tà ác.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Khi đề cao và làm chứng cho bản thân, người ta thường nói về những nội dung nào? Một là nói về tư cách của họ. Chẳng hạn như có những người nói về cách họ đã tiếp đãi lãnh đạo hội thánh cấp cao nào đó. Thậm chí một số người còn nói: “Tôi đã tiếp đãi chính Đức Chúa Trời, và thái độ của Ngài đối với tôi khá tốt – tôi chắc chắn sẽ được hoàn thiện”. Lời này có ý gì? (Thưa, họ đang cố gắng khiến mọi người xem trọng họ.) Họ có mục đích khi nói những điều này. Lại có những người nói: “Tôi đã tiếp xúc với Bề trên, họ khá xem trọng tôi, còn dặn dò tôi phải mưu cầu cho tốt”. Thực ra không ai biết Bề trên nghĩ gì về họ cả. Có những người vô cùng khoa trương khi nói chuyện, thậm chí đôi khi còn bịa chuyện. Nếu có mấy người cùng nhau đến để xác minh và kiểm tra câu chuyện của họ, họ sẽ không biết làm sao. Bề trên cũng có thể nói với ai đó rằng: “Anh có tố chất tốt và có năng lực lĩnh hội. Anh nên thực hành viết chứng ngôn trải nghiệm của mình. Một khi có trải nghiệm sự sống, anh có thể trở thành lãnh đạo”. Ngụ ý ở đây là gì? Dù người này là nhân tài thì vẫn cần rèn luyện và trải nghiệm trong một khoảng thời gian. Khi chưa rèn luyện hoặc có trải nghiệm mà người đó phô trương và khoe khoang, thì tính chất của việc này là gì? Họ kiêu ngạo, tự phụ và mất lý trí, có phải không? Dù người anh em Bề trên nói rằng người này có tố chất và là nhân tài, thì cũng chỉ là cho họ sự khích lệ hoặc đánh giá. Khi đi khoe khoang như vậy, mục đích của người đó rốt cuộc là gì? Đó là để khiến mọi người xem trọng họ, để khiến người khác tôn sùng họ. Ý của họ là: “Xem này – người anh em Bề trên xem trọng tôi, vậy tại sao anh lại không chứ? Sau khi tôi nói cho anh biết thông tin này xong, anh cũng nên xem trọng tôi”. Đây chính là mục đích họ muốn đạt được. Lại có những người nói: “Tôi đã từng làm lãnh đạo. Tôi từng làm lãnh đạo của một khu, một tiểu khu, một hội thánh. Tôi cứ tụt xuống từng bậc, rồi lại leo lên từng bậc – thăng chức rồi giáng chức vài lần. Cuối cùng, Trời cũng cảm động trước lòng thành của tôi, và hôm nay, tôi lại một lần nữa được làm lãnh đạo cấp cao. Và tôi chưa một lần nào tiêu cực”. Khi ngươi hỏi họ tại sao họ lại không bao giờ cảm thấy tiêu cực, thì họ đáp: “Tôi có đức tin rằng vàng thật sớm muộn cũng phát sáng”. Đây là kết luận họ rút ra. Đây có phải là thực tế lẽ thật không? (Thưa, không.) Nếu không phải là thực tế lẽ thật thì là gì? Đó là một lý luận kỳ quặc; cũng có thể nói rằng đó là luận điệu sai lầm. Họ nói như vậy thì có thể gây ra hậu quả gì? Một số người có thể nói: “Người này thực sự mưu cầu lẽ thật. Trải nghiệm bao sự thăng chức và giáng chức như thế mà vẫn không trở nên tiêu cực. Bây giờ họ lại được làm lãnh đạo – vàng thật thực sự phát sáng. Sớm muộn gì họ cũng được hoàn thiện”. Chẳng phải đây chính là mục đích mà người này đang nhắm đến sao? Thật ra đây chính là mục đích họ đang nhắm đến. Dù kẻ địch lại Đấng Christ nói chuyện theo cách nào thì cũng luôn là để khiến người ta xem trọng và tôn sùng họ, để chiếm hữu một vị trí nhất định trong lòng người, thậm chí thay thế cả vị trí của Đức Chúa Trời trong đó – đây chính là những mục đích mà kẻ địch lại Đấng Christ muốn đạt được khi làm chứng cho bản thân. Chỉ cần động cơ đằng sau những gì người ta nói chuyện, thuyết giảng và thông công là để khiến người khác xem trọng và tôn sùng họ, thì cách làm này là đề cao và làm chứng cho bản thân, đều là để chiếm hữu vị trí trong lòng người khác. Mặc dù cách nói chuyện của những người này không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều có thể dẫn đến hậu quả là làm chứng cho bản thân và khiến người khác tôn sùng mình ở các mức độ khác nhau. Cách làm này hiện hữu ở gần như mọi lãnh đạo và người làm công với những mức độ khác nhau. Nếu họ đã đến mức độ không thể ngừng lại được và thấy khó kiềm chế bản thân, đồng thời nuôi một ý định và mục đích đặc biệt mạnh mẽ, rõ ràng, muốn khiến cho mọi người đối đãi họ như thể họ là Đức Chúa Trời hoặc thần tượng, qua đó đạt được mục đích kìm kẹp và khống chế người khác, khiến người khác vâng phục và tôn sùng họ, thì tính chất của hết thảy những chuyện này là đề cao và làm chứng cho bản thân, và trong đó có tính chất của kẻ địch lại Đấng Christ.

– Mục 1. Họ lung lạc lòng người, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Điều thứ hai trong các loại người, sự việc và sự vật gây gián đoạn và nhiễu loạn xuất hiện trong đời sống hội thánh chính là nói câu chữ và đạo lý để mê hoặc người khác và khiến người khác xem trọng mình. Thường thì đa số mọi người đều biết nói câu chữ và đạo lý, đều từng nói câu chữ và đạo lý rồi. Đối với chuyện nói câu chữ và đạo lý thông thường, thì chúng ta xem như người này có vóc giạc nhỏ và không hiểu lẽ thật, chỉ cần người này không chiếm dụng nhiều thời gian, không cố ý làm vậy, không một mình nói mãi, không yêu cầu mọi người dung túng cho họ nói thoải mái, không yêu cầu mọi người đều phải nghe họ, không mê hoặc người khác và khiến người khác xem trọng họ, thì như vậy không cấu thành việc gây gián đoạn và nhiễu loạn. Bởi vì đa số mọi người đều không có thực tế lẽ thật, nói câu chữ và đạo lý là chuyện như cơm bữa, họ nói chuyện không phù hợp cho lắm thì cũng có thể thông cảm và tha thứ, không cần phải làm căng. Nhưng có một trường hợp ngoại lệ, đó là khi người đó nói câu chữ và đạo lý một cách cố ý. Họ cố ý làm gì vậy? Không phải là cố ý nói câu chữ và đạo lý đâu, bởi vì họ cũng đâu có thực tế lẽ thật, họ nói câu chữ và đạo lý, hô khẩu hiệu, nói lý luận, v.v. thì cũng không khác với mọi người. Tuy nhiên, có một điểm khác, đó là khi nói câu chữ và đạo lý, họ luôn muốn khiến người khác xem trọng họ, luôn muốn so kè với lãnh đạo và người làm công, với những người mưu cầu lẽ thật. Thậm chí, họ càng bất chấp lý lẽ hơn nữa, khi mà dù nói cái gì hay nói thế nào, thì mục đích của họ cũng đều là để lôi kéo người ta, mê hoặc lòng người và khiến người khác xem trọng họ. Mục đích của việc khiến người khác xem trọng mình là gì? Đó là họ muốn có địa vị và uy danh trong lòng người, muốn trở thành người giỏi nhất giữa mọi người, thành chiên đầu đàn, thành người bất tục, bất phàm, thành nhân vật đặc biệt, nói năng có uy quyền. Trường hợp này khác với việc nói câu chữ và đạo lý bình thường, nó sẽ cấu thành việc gây gián đoạn và nhiễu loạn. Nó khác với việc nói câu chữ và đạo lý bình thường ở chỗ nào? Ở chỗ họ luôn muốn nói, có cơ hội là nói, chỉ cần nhóm họp hoặc có người tụ tập lại một chỗ, có người nghe, là họ nói, dục vọng muốn nói của họ cực kỳ lớn. Họ nói, không phải với mục đích thổ lộ tâm tư, đem những thu hoạch, trải nghiệm, nhận thức và thấu suốt của mình chia sẻ cho anh chị em, khiến người khác có nhận thức về lẽ thật và con đường thực hành lẽ thật. Thay vào đó, họ mượn cơ hội nói đạo lý để thể hiện bản thân, khiến người khác biết họ bụng một bồ chữ, có trí óc, có tri thức, có học vấn và cao hơn người thường, khiến người khác biết họ là người có năng lực, không phải là người thường. Rồi sau đó, người ta có chuyện gì cũng tìm đến họ, hỏi ý họ, hội thánh có chuyện gì hay anh chị em có khó khăn hay vấn đề gì thì đều nghĩ đến họ đầu tiên, không có họ thì chẳng làm được việc gì, cũng chẳng dám làm việc gì, ai cũng chờ họ nói một lời. Đây là hiệu quả mà họ muốn. Họ nói câu chữ và đạo lý với mục đích lung lạc người khác, khống chế người khác. Với họ, việc nói câu chữ và đạo lý chỉ là một dạng phương thức, một dạng cách làm của họ mà thôi. Tuyệt nhiên không phải vì họ không hiểu lẽ thật nên mới nói câu chữ và đạo lý, mà thay vào đó, họ mượn việc nói câu chữ và đạo lý để khiến lòng người ta khâm phục và ngước mắt trông lên họ, thậm chí sợ họ, bị họ kìm kẹp và khống chế. Nói câu chữ và đạo lý mà có tính chất này thì sẽ hình thành nên việc gây gián đoạn và nhiễu loạn. Trong đời sống hội thánh, loại người này nên bị hạn chế, hành vi nói câu chữ và đạo lý của họ cũng nên bị ngăn chặn, không nên để nó phát triển chút nào.

– Chức trách của lãnh đạo và người làm công (13), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công

Có những người làm chứng cho mình bằng ngôn ngữ, nói một số lời thể hiện bản thân, có những người thì dùng hành vi. Những biểu hiện của người dùng hành vi để làm chứng cho mình là gì? Bề ngoài, họ có một số hành vi khá hợp với quan niệm của mọi người, thu hút sự chú ý của mọi người và được mọi người xem là khá cao quý cũng như khá hợp với các tiêu chuẩn đạo đức. Những hành vi này khiến mọi người nghĩ rằng họ tôn quý, có nhân cách, rất yêu kính Đức Chúa Trời, rất ngoan đạo, rất có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, và là người mưu cầu lẽ thật. Họ thường thể hiện một số hành vi tốt bề ngoài để mê hoặc mọi người – chẳng phải nó cũng đầy mùi đề cao và làm chứng cho mình sao? Thông thường, người ta đề cao và làm chứng cho mình bằng lời, dùng lời nói rõ ràng để thể hiện họ khác người bình thường như thế nào và có những cao kiến hơn người như thế nào, để khiến mọi người coi trọng và ngưỡng vọng họ. Tuy nhiên, có một số phương thức không liên quan đến lời nói rõ ràng, mà thay vào đó người ta sử dụng những cách làm bên ngoài để làm chứng rằng họ hơn người. Những dạng cách làm này được suy tính kỹ lưỡng, kèm theo ý định, ý đồ nhất định, và đầy mục đích. Chúng được bao bọc, gia công để những gì mọi người thấy là một số hành vi và cách làm hợp với quan niệm của con người, cao quý, ngoan đạo và hợp với thể thống của thánh đồ, thậm chí còn đầy lòng yêu kính Đức Chúa Trời, kính sợ Đức Chúa Trời và hợp lẽ thật. Nó đạt được cùng một mục đích là đề cao và làm chứng cho chính họ, cũng như khiến mọi người coi trọng và tôn sùng họ. Các ngươi đã bao giờ gặp phải hoặc nhìn thấy những chuyện như thế này chưa? Bản thân các ngươi có những biểu hiện này không? Những điều này và chủ đề này mà Ta đang thảo luận có tách rời đời sống thực tế không? Trên thực tế là không. Ta sẽ cho một ví dụ rất đơn giản. Có những người, khi làm bổn phận, bề ngoài có vẻ vô cùng bận rộn; họ cố ý tiếp tục làm việc vào những lúc người khác ăn hoặc ngủ, còn khi người khác bắt đầu làm bổn phận, thì họ lại đi ăn hoặc ngủ. Mục đích của họ khi làm vậy là gì? Họ muốn thu hút sự chú ý và cho tất cả mọi người thấy rằng họ quá bận rộn làm bổn phận đến nỗi quên ăn, quên ngủ. Trong lòng họ còn nghĩ: “Các người thật chẳng mang gánh nặng gì cả. Ăn ngủ gì mà tích cực vậy? Đồ vô dụng! Nhìn tôi này, trong khi hết thảy các người ăn cơm thì tôi đang làm việc, ban đêm khi các người ngủ, tôi vẫn còn đang làm việc. Các người có thể chịu khổ như vậy được không? Tôi có thể chịu khổ như vậy; tôi làm gương bằng hành động”. Các ngươi nghĩ sao về kiểu hành vi và biểu hiện này? Chẳng phải những người này cố ý làm vậy sao? Có những người cố ý làm những việc này, và đây là dạng hành vi gì? Những người này muốn một mình một kiểu, khác với người thường và tỏ cho mọi người thấy rằng họ bận rộn làm bổn phận suốt đêm, rằng họ đặc biệt có khả năng chịu khổ. Như vậy, tất cả mọi người đều sẽ thương họ và cảm thông với họ, nghĩ rằng họ gánh trọng trách trên vai đến mức trăm công nghìn việc, lo toan đến quên ăn quên ngủ. Nếu họ không thể được cứu rỗi thì tất cả mọi người đều sẽ vì họ mà khẩn cầu Đức Chúa Trời, vì họ mà cầu xin Đức Chúa Trời và vì họ mà cầu nguyện. Khi làm vậy là họ đang dùng những hành vi và cách làm tốt hợp với quan niệm của con người, chẳng hạn như chịu khổ và trả giá, để che mắt mọi người, để lừa có được sự đồng tình và tán thưởng của mọi người. Và kết quả cuối cùng là gì? Ai tiếp xúc với họ và thấy họ trả giá cũng đều trăm miệng một lời: “Lãnh đạo của chúng ta thật xứng danh lãnh đạo nhất, có khả năng chịu khổ và trả giá nhất!”. Chẳng phải khi đó họ đã đạt được mục đích mê hoặc mọi người rồi sao? Rồi đến một ngày, nhà Đức Chúa Trời nói: “Lãnh đạo của các anh chị em không làm công việc thực tế. Họ bận rộn làm việc một cách mù quáng; họ làm xằng làm bậy và chuyên quyền độc đoán. Họ đã làm rối tinh rối mù công tác của hội thánh, việc nên làm thì không làm, chưa thực hiện công tác phúc âm hay công tác làm phim, và đời sống hội thánh cũng lộn xộn. Các anh chị em không hiểu được lẽ thật, không có lối vào sự sống và không thể viết bài làm chứng. Điều đáng thương nhất là thậm chí anh chị em còn không phân định được lãnh đạo giả và kẻ địch lại Đấng Christ. Dạng lãnh đạo này quá bất tài; họ chính là lãnh đạo giả nên bị cách chức để người khác lên thay!”. Trong những trường hợp này, có dễ cách chức họ và để người khác lên thay không? Có lẽ là không dễ. Vì các anh chị em đều tán thành và ủng hộ họ, nên ai mà cố thay thế lãnh đạo này, thì các anh chị em sẽ đệ đơn kháng nghị và gửi lời thỉnh cầu lên Bề trên để giữ họ lại. Tại sao lại có kết quả như vậy? Bởi vì kẻ lãnh đạo giả và kẻ địch lại Đấng Christ này sử dụng những hành vi tốt bề ngoài như chịu khổ và trả giá, cùng những lời êm tai để cảm hóa, mua chuộc và mê hoặc mọi người. Một khi họ đã sử dụng những hình tượng giả này để mê hoặc mọi người, thì tất cả mọi người đều sẽ nói cho họ và không thể rời bỏ họ. Những người này biết rõ rằng họ không làm nhiều công tác thực tế, không dẫn dắt dân được Đức Chúa Trời chọn hiểu lẽ thật và bước vào sự sống, nhưng vẫn ủng hộ, tán thành và đi theo họ, ngay cả khi điều đó nghĩa là sẽ không có được lẽ thật và sự sống, những người này cũng không quan tâm. Không chỉ có thế, do bị lãnh đạo này mê hoặc, những người này ai cũng tôn sùng họ, không chấp thuận bất kỳ lãnh đạo nào khác ngoài họ, thậm chí không còn muốn cả Đức Chúa Trời nữa. Chẳng phải họ đang xem lãnh đạo này là Đức Chúa Trời sao? Nếu nhà Đức Chúa Trời nói rằng người này không làm công việc thực tế và họ là lãnh đạo giả, là kẻ địch lại Đấng Christ, thì mọi người trong hội thánh của họ sẽ có thể kháng nghị và tạo phản. Nói Ta nghe, kẻ địch lại Đấng Christ này đã mê hoặc những người đó đến mức nào? Nếu đó là công tác của Đức Thánh Linh, thì tình trạng của mọi người chỉ có ngày càng tốt hơn, ngày càng hiểu được nhiều lẽ thật hơn, ngày càng thuận phục Đức Chúa Trời hơn, trong lòng có nhiều chỗ hơn cho Đức Chúa Trời và ngày càng có khả năng phân định lãnh đạo giả cũng như kẻ địch lại Đấng Christ. Từ góc độ này, trường hợp mà chúng ta vừa thảo luận hoàn toàn không phải là công tác của Đức Thánh Linh – chỉ những kẻ địch lại Đấng Christ và tà linh mới có thể mê hoặc mọi người đến mức như thế sau khi làm việc được một thời gian. Nhiều người đã bị những kẻ địch lại Đấng Christ này mê hoặc và khống chế, trong lòng chỉ có chỗ cho kẻ địch lại Đấng Christ, chứ không có chỗ cho Đức Chúa Trời. Đây chính là kết quả cuối cùng đạt được bởi việc kẻ địch lại Đấng Christ đề cao và làm chứng cho mình thông qua hành vi tốt bề ngoài.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Có phải những người đề cao và làm chứng cho bản thân chỉ đơn giản nói mình tốt như thế nào hay không? Có lúc, họ cũng nói về những mặt không tốt của mình, nhưng khi làm vậy, họ có thực sự mổ xẻ và cố gắng biết mình không? (Thưa, không.) Vậy làm sao để nhận ra rằng việc biết mình của họ không chân thật, mà thay vào đó bị uế tạp và có ý đồ? Làm thế nào để có thể nhìn thấu việc này? Điểm cốt lõi ở đây là đồng thời với việc cố gắng biết mình và phơi bày những nhược điểm, khuyết điểm, thiếu sót và tâm tính bại hoại của mình, họ cũng đang tìm những cái cớ và lý do để thoát tội. Họ trá hình nói với mọi người rằng: “Ai cũng có thể phạm sai lầm, đâu chỉ mình tôi. Các anh chị cũng đều có thể phạm sai lầm mà. Sai lầm tôi mắc phải có thể cho qua được; đó là một sai lầm nhỏ. Nếu các anh chị phạm phải cùng sai lầm này, thì nó còn nghiêm trọng hơn trường hợp của tôi nhiều, bởi vì các anh chị không phản tỉnh và mổ xẻ mình. Dù tôi phạm sai lầm, nhưng tôi còn tốt hơn các anh chị, tôi còn có lý tính và nhân cách hơn”. Khi mọi người nghe thấy vậy, họ liền nghĩ: “Anh nói rất phải. Anh hiểu rất nhiều lẽ thật và thực sự có vóc giạc. Khi phạm sai lầm, anh có thể phản tỉnh và mổ xẻ chính mình; anh tốt hơn chúng tôi nhiều. Nếu phạm sai lầm, chúng tôi không phản tỉnh và cố gắng biết mình; vì sợ xấu hổ, chúng tôi không dám mổ xẻ bản thân. Anh có vóc giạc và dũng khí lớn hơn chúng tôi”. Những người này phạm sai lầm, thế nhưng vẫn giành được sự coi trọng của người khác và tự ca ngợi mình – đây là tâm tính gì? Một số kẻ địch lại Đấng Christ đặc biệt giỏi giả vờ, lừa gạt mọi người và tạo hình tượng giả. Khi gặp người hiểu lẽ thật, họ bắt đầu nói về việc biết mình, cũng như nói rằng họ là ma quỷ, Sa-tan, nhân tính họ không tốt, và họ đáng bị rủa sả. Giả sử ngươi hỏi họ: “Anh nói rằng anh là ma quỷ, Sa-tan, vậy anh đã phạm phải những việc ác nào?”. Họ sẽ nói: “Tôi không làm gì cả, nhưng tôi là ma quỷ. Và không những là ma quỷ, tôi còn là Sa-tan nữa!”. Ngươi lại hỏi họ: “Anh nói rằng anh là ma quỷ, Sa-tan, vậy anh đã phạm phải những việc ác nào của ma quỷ, Sa-tan, và anh đã chống đối Đức Chúa Trời như thế nào? Anh có thể nói sự thật về những việc ác anh đã làm không?”. Họ sẽ nói: “Tôi không làm gì ác cả!”. Rồi ngươi ép thêm và hỏi: “Nếu anh không làm gì ác cả, vậy tại sao anh lại nói anh là ma quỷ, Sa-tan? Anh nói thế để cố đạt được điều gì?”. Khi ngươi nghiêm túc với họ như vậy, họ sẽ không có gì để nói. Thực ra họ đã làm nhiều việc xấu, nhưng họ sẽ tuyệt đối không nói sự thật với ngươi. Họ sẽ chỉ nói chút lời khoác lác, tuôn ra chút đạo lý để nói suông về việc biết mình. Khi nói đến việc cụ thể họ lôi kéo người, lừa gạt người, dùng người dựa trên tình cảm, không xem trọng lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, đi ngược lại sự sắp xếp công tác, lừa gạt Bề trên, giấu giếm các anh chị em như thế nào, và đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, thì họ sẽ không nói một lời nào về những sự thật này. Đây có phải là thực sự biết mình không? (Thưa, không.) Khi họ nói rằng họ là ma quỷ, Sa-tan, chẳng phải họ đang giả vờ biết mình để đề cao và làm chứng cho bản thân sao? Đó chẳng phải là thủ đoạn họ sử dụng sao? (Thưa, phải.) Người bình thường không thể nhìn thấu thủ đoạn này. Có những lãnh đạo bị cách chức và không lâu sau được bầu lại, khi ngươi hỏi lý do, thì một số người nói: “Lãnh đạo đó có tố chất tốt. Anh ấy biết mình là ma quỷ, Sa-tan. Làm gì có ai có tầm nhận thức như vậy? Chỉ những người thực sự mưu cầu lẽ thật mới có tầm nhận thức đó. Không ai trong chúng tôi có thể có được sự biết mình đó; người bình thường không có vóc giạc đó. Vì lẽ đó mà mọi người lại chọn anh ấy”. Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Những người này đã bị mê hoặc. Người lãnh đạo này biết rằng họ là ma quỷ, Sa-tan, nhưng họ vẫn được mọi người chọn, vậy thì việc họ nói rằng họ là ma quỷ, Sa-tan có ảnh hưởng và hậu quả gì đối với mọi người? (Thưa, nó khiến mọi người coi trọng họ.) Đúng vậy, nó khiến mọi người coi trọng họ hơn. Những người ngoại đạo gọi thủ đoạn này là “lùi một bước, tiến ba bước”. Có nghĩa là để khiến cho mọi người coi trọng họ, đầu tiên họ sẽ nói những điều không tốt về bản thân để người khác cho rằng họ có thể cởi mở và biết mình, rằng họ có chiều sâu và sự thấu suốt, cũng như hiểu biết sâu sắc, và như vậy, mọi người sẽ càng tôn sùng họ hơn. Và kết quả của việc mọi người càng tôn sùng họ hơn là gì? Khi lại đến thời điểm chọn lãnh đạo, họ vẫn được xem là người hoàn hảo cho vai trò đó. Thủ đoạn này chẳng phải rất cao thâm sao? Nếu họ không nói về việc biết mình như thế này và không nói rằng họ là ma quỷ, Sa-tan, mà thay vào đó chỉ tiêu cực, thì khi người khác thấy thế, họ sẽ nói: “Anh vừa bị thay thế và mất địa vị đã trở nên tiêu cực rồi. Anh từng dạy chúng tôi không được tiêu cực, và bây giờ sự tiêu cực của anh còn nghiêm trọng hơn của chúng tôi nữa. Chúng tôi sẽ không bầu anh”. Sẽ không ai coi trọng lãnh đạo này. Mặc dù mọi người vẫn không phân định được họ, nhưng ít nhất mọi người cũng sẽ không chọn họ làm lãnh đạo lần nữa, và người này sẽ không đạt được mục đích khiến người khác coi trọng mình. Nhưng người lãnh đạo này lại chủ động, nói rằng: “Tôi là ma quỷ, Sa-tan; cầu đức chúa trời rủa sả tôi và đày tôi xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời không được đầu thai!”. Nghe thấy thế, một số người cảm thấy thương cảm cho anh ta và nói: “Lãnh đạo của chúng ta đã chịu khổ quá nhiều. Ôi, oan uổng cho anh ấy quá! Nếu Đức Chúa Trời không cho anh ấy làm lãnh đạo, thì chúng ta sẽ bầu chọn anh ấy”. Mọi người đều ủng hộ người lãnh đạo này ở mức độ nào đó, vậy chẳng phải họ đã bị mê hoặc sao? Ý đồ ban đầu của lời họ đã được kiểm chứng, chứng thực rằng họ thực sự đang mê hoặc mọi người theo cách này. Có lúc Sa-tan mê hoặc con người bằng cách đề cao và làm chứng cho bản thân, và có lúc nó có thể thừa nhận sai lầm một cách lòng vòng khi không còn lựa chọn nào khác, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài, và mục đích của nó là để có được sự đồng tình và thông cảm của mọi người. Thậm chí nó còn nói: “Không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có tâm tính bại hoại, và ai cũng có thể phạm sai lầm. Chỉ cần có thể sửa chữa sai lầm thì chính là người tốt”. Khi nghe thấy vậy, mọi người sẽ cảm thấy đúng, và tiếp tục tôn sùng cũng như đi theo Sa-tan. Thủ đoạn của Sa-tan là chủ động thừa nhận sai lầm của nó, và tán dương, nâng cao vị trí của nó trong lòng mọi người một cách trá hình để mọi người tiếp nhận mọi thứ về nó – thậm chí cả những sai lầm của nó – và sau đó tha thứ cho những lỗi lầm này, dần dần quên đi, và cuối cùng hoàn toàn tiếp nhận Sa-tan, trở nên trung thành với nó đến chết, không bao giờ rời bỏ hay từ bỏ nó, và đi theo nó đến cùng. Đây chẳng phải là thủ đoạn làm việc của Sa-tan sao? Đây chính là cách Sa-tan làm việc, và kẻ địch lại Đấng Christ cũng sử dụng dạng thủ đoạn này mà làm việc để thỏa mãn dã tâm và mục đích khiến mọi người tôn sùng và đi theo họ. So với hậu quả của việc Sa-tan mê hoặc và làm bại hoại con người, thì hậu quả mà việc này dẫn đến là cùng một loại, không khác gì cả.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Có những người nói một số lời lẽ quái gở và luận điệu trừu tượng để khiến mọi người nghĩ rằng họ có tri thức, có học vấn, rằng hành động của họ rất có chiều sâu, từ đó đạt được mục đích khiến mọi người tôn sùng họ. Nghĩa là họ luôn muốn tham gia và nêu ý kiến trong mọi việc, ngay cả khi tất cả mọi người đều đã ra quyết định cuối cùng rồi mà họ không hài lòng, thì họ sẽ nói vài lời ba hoa phách lối để thể hiện bản thân. Đây chẳng phải là một phương thức đề cao và làm chứng cho mình sao? Có những việc mà thực ra mọi người đều đã bàn luận xong xuôi, hội ý với nhau, tìm thấy các nguyên tắc và quyết định kế hoạch hành động, nhưng họ lại không chấp thuận quyết định và chọc gậy bánh xe một cách vô lý, nói rằng: “Như thế không được. Các anh chị em chưa suy xét toàn diện việc này. Ngoài khía cạnh chúng ta vừa nói đến, tôi còn nghĩ đến một khía cạnh khác nữa”. Thực ra khía cạnh mà họ nghĩ đến chỉ là một lời lẽ quái gở nào đó; họ chỉ đang bới lông tìm vết. Họ biết rõ rằng mình đang bới lông tìm vết và làm khó người khác, nhưng vẫn làm. Mục đích của họ ở đây là gì? Đó là để cho mọi người thấy rằng họ khác với người thường, cao minh hơn người khác. Ý họ là: “Hóa ra trình của hết thảy các người chỉ đến đây thôi sao? Tôi phải cho các người thấy tôi ở trình cao hơn”. Bình thường, ai nói gì họ cũng không để ý, nhưng hễ sắp có chuyện gì đó quan trọng, là họ bắt đầu gây rối. Dạng người này gọi là gì? Nói thông tục thì họ được gọi là kẻ sinh sự, đồ đểu cáng. Cách tiếp cận thông thường của kẻ sinh sự là gì? Họ thích nói năng phách lối và có một số cách làm tà môn, lươn lẹo. Nếu ngươi bảo họ trình bày một phương án thực hành đúng đắn, họ sẽ không thể lập ra được, và nếu ngươi yêu cầu họ làm việc gì nghiêm túc, họ sẽ không thể làm được. Họ chỉ làm những chuyện tà môn, họ luôn muốn cho mọi người “kinh ngạc” và thể hiện bản lĩnh của mình. Có câu nói gì nhỉ? “Bà già tô son để cho bạn có cái mà nhìn”. Điều đó có nghĩa là họ luôn muốn thể hiện khả năng, bất kể có thể hiện bản thân tốt hay không, thì họ cũng muốn cho mọi người biết rằng: “Tôi nổi trội hơn mấy người. Mấy người đều chẳng ra gì, mấy người đều là phàm nhân, đều bình thường. Tôi mới là siêu phàm, thoát tục. Tôi sẽ chia sẻ ý kiến để làm các người kinh ngạc, để các người thấy tôi có phải là cao nhân hay không”. Chẳng phải đây là gây rối sao? Họ đang cố ý gây rối. Đây là dạng hành vi gì? Họ đang gây nhiễu loạn và gián đoạn. Ý họ là: tôi chưa thể hiện được sự cao minh trong việc này, nên mặc kệ lợi ích của ai bị tổn hại, mặc kệ sự trả giá của ai bị phí phạm, tôi cũng sẽ phá cho đến khi ai cũng cho rằng tôi cao siêu, tài giỏi và có năng lực. Chỉ khi đó tôi mới cho qua việc này. Những kẻ xấu xa như thế này có tồn tại không? Các ngươi có từng làm những chuyện này không? (Thưa, có. Có lúc mọi người đã bàn bạc xong xuôi về một việc và tìm được phương án thích hợp, nhưng vì họ không thông báo cho con biết trong quá trình ra quyết định, nên con cố tình tìm sai sót trong đó.) Khi làm vậy, trong lòng ngươi có biết rõ làm vậy là đúng hay sai không? Ngươi có biết tính chất của vấn đề này là nghiêm trọng và là gây nhiễu loạn, gián đoạn không? (Thưa, lúc đó con không ý thức được, nhưng thông qua việc bị các anh chị em tỉa sửa nghiêm khắc, và bằng cách ăn uống những lời phán xét và hành phạt của Đức Chúa Trời, con mới thấy rằng tính chất vấn đề này nghiêm trọng, rằng nó đang gây nhiễu loạn và gián đoạn công tác của hội thánh, cũng như là một dạng hành vi Sa-tan.) Ngươi đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này, vậy sau đó, khi những chuyện tương tự xảy đến, ngươi có thể thay đổi một chút và có chút bước vào trong cách làm của mình không? (Thưa, có. Khi con bộc lộ những tâm tư ý niệm như thế, con đã ý thức được rằng đó là tâm tính Sa-tan, rằng con không thể làm như vậy, và con đã có thể cầu nguyện với Đức Chúa Trời, cũng như chống lại những tâm tư, ý niệm sai lầm đó một cách có ý thức.) Ngươi đã có thể thay đổi phần nào. Khi có những vấn đề bại hoại như thế, ngươi phải tìm kiếm lẽ thật để giải quyết, phải ràng buộc bản thân và cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Khi ngươi nghĩ rằng người khác nhìn ngươi với con mắt khinh thường, rằng họ không xem trọng ngươi, không coi ngươi ra gì, và kết quả là ngươi muốn gây nhiễu loạn, khi có suy nghĩ này, ngươi phải ý thức được rằng nó không đến từ nhân tính bình thường, mà từ tâm tính Sa-tan, và rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ngươi sẽ gặp rắc rối và có thể xúc phạm tâm tính Đức Chúa Trời. Đầu tiên, ngươi phải biết ràng buộc bản thân, sau đó đến trước Đức Chúa Trời, cầu nguyện với Ngài và quay đầu. Khi con người sống trong tâm tư của chính mình, trong những tâm tính bại hoại của mình, thì trong mọi việc họ làm, chẳng có gì là hợp lẽ thật và có thể làm thỏa lòng Đức Chúa Trời; mà chỉ toàn là đối địch với Ngài. Bây giờ các ngươi đã có thể thừa nhận được sự thật này rồi, phải không? Việc luôn muốn tranh danh đoạt lợi, và không ngần ngại gây nhiễu loạn và gián đoạn công tác của hội thánh để có được danh tiếng và địa vị, là những biểu hiện rõ ràng nhất của kẻ địch lại Đấng Christ.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Việc đề cao và làm chứng cho bản thân của kẻ địch lại Đấng Christ khác so với của người bình thường như thế nào? Người bình thường hay khoe khoang và thể hiện để khiến mọi người coi trọng họ, và cũng sẽ có biểu hiện của những tâm tính và tình trạng này, vậy thì việc đề cao và làm chứng cho bản thân của kẻ địch lại Đấng Christ khác so với của người bình thường như thế nào? Sự khác biệt nằm ở đâu? … Khi người bình thường có tâm tính bại hoại đề cao và khoe khoang bản thân, thì đó chỉ là phô trương. Khi họ phô trương xong là hết chuyện, họ không quan tâm người khác coi trọng hay xem thường mình. Ý đồ của họ không quá rõ ràng, đó chỉ là một tâm tính chi phối họ, một sự bộc lộ của tâm tính. Vậy thôi. Dạng tâm tính này có dễ thay đổi không? Nếu đây là người mưu cầu lẽ thật, họ sẽ có thể dần dần thay đổi khi trải qua sự tỉa sửa, phán xét và hành phạt. Họ sẽ dần dần ngày càng có liêm sỉ hơn, có lý tính hơn, và họ sẽ thể hiện ngày càng ít dạng hành vi này. Họ sẽ lên án loại hành vi này, và họ sẽ thu bớt lại, cũng như có sự ràng buộc bản thân. Đây là đề cao và làm chứng cho bản thân một cách vô thức. Mặc dù những tâm tính chứa đựng trong việc đề cao và làm chứng cho bản thân một cách có ý thức và vô thức là giống nhau, nhưng tính chất của chúng khác nhau. Chúng khác nhau về tính chất như thế nào? Đề cao và làm chứng cho bản thân một cách có ý thức là có ý đồ. Người làm việc này không phải nói chuyện tùy tiện – mà mỗi khi đề cao và làm chứng cho bản thân, họ đang nuôi những ý định và mục đích ngầm nhất định, và họ làm dạng việc này với dã tâm và dục vọng của Sa-tan. Bề ngoài, nó có vẻ như cùng một dạng biểu hiện. Trong cả hai trường hợp, người ta đều đang đề cao và làm chứng cho bản thân, nhưng Đức Chúa Trời định nghĩa việc đề cao và làm chứng cho bản thân một cách vô thức như thế nào? Là sự bộc lộ của tâm tính bại hoại. Còn Đức Chúa Trời định nghĩa việc đề cao và làm chứng cho bản thân một cách có ý thức như thế nào? Là ai đó muốn mê hoặc mọi người, với ý đồ là khiến mọi người coi trọng, tôn sùng, ngưỡng vọng và sau đó đi theo họ. Việc làm của họ về tính chất là mê hoặc. Vì vậy, hễ có ý đồ mê hoặc người, và chiếm hữu người để người ta đi theo và tôn sùng mình, thì khi nói chuyện và làm việc, họ sử dụng một số thủ đoạn và phương thức mà có thể dễ dàng mê hoặc và làm lầm lạc những người không hiểu lẽ thật và căn cơ còn nông cạn. Những người như thế không những không biết phân định, mà ngược lại còn cảm thấy những gì người này nói là đúng, và có thể ngưỡng vọng, coi trọng họ, lâu dần sẽ tôn sùng và thậm chí đi theo họ. Một hiện tượng phổ biến nhất trong cuộc sống thường ngày là có người, sau khi nghe giảng, có vẻ hiểu rất rõ, nhưng về sau gặp chuyện, lại không biết giải quyết thế nào. Họ đến trước Đức Chúa Trời để tìm kiếm, nhưng không có kết quả gì, cuối cùng phải tìm đến lãnh đạo của mình để hỏi về việc này và xin giải pháp. Mỗi khi có chuyện xảy đến, họ lại muốn tìm lãnh đạo để giải quyết. Cũng giống như có những người hít thuốc phiện thành nghiện, thành quen, đến lúc không hít thuốc là không làm gì được. Cho nên, việc kẻ địch lại Đấng Christ đề cao và làm chứng cho bản thân vô hình trung trở thành một dạng thuốc phiện đối với những người nhỏ bé về vóc giạc, không biết phân định, ngu muội và vô tri. Mỗi khi có chuyện xảy đến, họ sẽ đi hỏi kẻ địch lại Đấng Christ, và nếu kẻ địch lại Đấng Christ không hạ lệnh, thì cho dù mọi người đều đã bàn luận xong xuôi và thống nhất về việc đó, họ cũng không dám tiến hành gì cả. Họ sợ làm trái ý kẻ địch lại Đấng Christ và bị chèn ép, nên trong mọi việc, họ chỉ dám hành động sau khi có tiếng nói của kẻ địch lại Đấng Christ. Ngay cả khi đã hiểu rõ ràng các nguyên tắc lẽ thật, họ cũng không dám quyết định và xử lý những chuyện đó, thay vào đó chờ đợi “chủ nhân” mà họ ngưỡng vọng đưa ra phán quyết và quyết định cuối cùng. Nếu chủ nhân không nói gì, thì ai xử lý những chuyện đó cũng sẽ cảm thấy không chắc chắn nên làm gì. Những người này chẳng phải đã bị đầu độc sao? (Thưa, phải.) Đây chính là bị đầu độc. Để họ bị đầu độc sâu như thế, kẻ địch lại Đấng Christ cần phải làm bao nhiêu việc và truyền vào cho họ bao nhiêu độc tố? Nếu kẻ địch lại Đấng Christ thường xuyên mổ xẻ bản thân và biết mình, đồng thời thường công khai những điểm yếu, sai lầm và vi phạm của mình cho mọi người thấy, thì mọi người có còn tôn sùng họ như vậy nữa không? Chắc chắn là không. Có vẻ như kẻ địch lại Đấng Christ đã bỏ không ít công sức ra để đề cao và làm chứng cho bản thân, nên mới đạt được “thành tích” như vậy. Đây chính là thành quả họ mong muốn. Không có họ thì không ai biết làm sao để thực hiện bổn phận cho phù hợp, và mọi người đều sẽ vô cùng lúng túng. Rõ ràng là trong khi khống chế những người này, kẻ địch lại Đấng Christ ngấm ngầm truyền vào họ nhiều độc tố và bỏ ra nhiều công sức! Nếu họ chỉ nói dăm ba câu, thì những người này có thể bị họ kìm kẹp như vậy không? Chắc chắn là không. Khi kẻ địch lại Đấng Christ tìm cách đạt được mục đích khiến mọi người tôn sùng, ngưỡng vọng và nghe lời họ trong mọi việc, thì chẳng phải họ đã làm nhiều chuyện và nói nhiều lời đề cao và làm chứng cho bản thân sao? Kết quả họ đạt được khi làm vậy là gì? Đó là mọi người sẽ không có con đường và không thể sống thiếu họ được – như thể nếu không có họ thì bầu trời sụp xuống, Trái Đất ngừng quay, việc tin Đức Chúa Trời sẽ không có giá trị hay ý nghĩa gì cả, và nghe giảng đạo cũng vô ích. Đồng thời, mọi người cũng cảm thấy rằng khi có kẻ địch lại Đấng Christ ở bên, họ có chút hy vọng trong cuộc sống, nếu kẻ địch lại Đấng Christ mà chết thì họ sẽ mất hết hy vọng. Những người này chẳng phải đã bị Sa-tan bắt đi sao? (Thưa, phải.) Và chẳng phải những người này bị Sa-tan bắt đi là đáng đời sao? (Thưa, phải.) Tại sao lại nói đáng đời? Đức Chúa Trời là Đấng ngươi tin, vậy tại sao ngươi lại tôn sùng và đi theo kẻ địch lại Đấng Christ, để cho họ kìm kẹp và khống chế ngươi mọi lúc? Còn nữa, dù một người đang làm bổn phận nào, thì nhà Đức Chúa Trời cũng đã cung cấp cho mọi người các nguyên tắc và quy định rõ ràng. Nếu có khó khăn mà không thể tự mình giải quyết, thì nên tìm kiếm từ người hiểu lẽ thật, cũng như tìm kiếm từ Bề trên khi gặp chuyện lớn. Nhưng không những ngươi không tìm kiếm lẽ thật, mà ngược lại còn tôn sùng và ngưỡng vọng con người, tin vào những gì những kẻ địch lại Đấng Christ này nói. Vì thế mà ngươi đã trở thành tay sai của Sa-tan, đây chẳng phải là gieo gió gặt bão sao? Ngươi bị như vậy chẳng phải đáng đời sao? Đề cao và làm chứng cho bản thân là một hành vi và biểu hiện chung của những kẻ địch lại Đấng Christ, và cũng là một trong những biểu hiện phổ biến nhất. Đặc điểm chính của cách kẻ địch lại Đấng Christ đề cao và làm chứng cho bản thân là gì? Nó khác như thế nào so với cách người bình thường đề cao và làm chứng cho bản thân? Nó khác ở chỗ những kẻ địch lại Đấng Christ có ý đồ đằng sau hành động này, và hoàn toàn không làm vậy một cách vô thức. Thay vào đó, họ đang nuôi những chủ tâm, dục vọng và dã tâm, và thật không dám nghĩ đến hậu quả của việc họ làm chứng cho bản thân theo cách này – họ có thể mê hoặc và khống chế mọi người.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Có những người nói: “Vì đề cao và làm chứng cho mình là cách làm không hợp lẽ thật và thuộc về Sa-tan, thuộc về kẻ địch lại Đấng Christ, vậy nếu con không nói hoặc làm gì cả, thì chẳng phải nghĩa là con không đề cao và làm chứng cho mình sao?”. Nói vậy không đúng. Vậy làm thế nào để không đề cao và làm chứng cho chính mình? Cùng một sự việc, nếu ngươi thể hiện và làm chứng cho mình thì sẽ đem lại hậu quả là khiến một số người coi trọng và sùng bái ngươi. Nhưng nếu ngươi mở lòng bộc bạch để nhận biết bản thân, thì tính chất sẽ khác, tình hình thực tế có phải như vậy hay không? Mở lòng bộc bạch và nói về việc nhận biết bản thân, đây là điều mà nhân tính bình thường nên có, là điều tích cực. Nếu thực sự nhận biết được bản thân, nói một cách chuẩn xác và chân thực về tình trạng của mình, không sai chút nào, hoàn toàn là nhận thức căn cứ vào lời Đức Chúa Trời mà nói ra, mọi người nghe xong thì đều được gây dựng, được ích lợi, hơn nữa còn làm chứng cho công tác của Đức Chúa Trời, làm vinh hiển Ngài, đây chính là làm chứng cho Đức Chúa Trời. Nếu như mượn việc mở lòng bộc bạch mà nói rất nhiều về ưu điểm của mình, về việc bản thân chịu khổ và trả giá như thế nào, đứng vững làm chứng như thế nào, thì hậu quả sẽ là khiến người ta coi trọng và sùng bái ngươi, vậy thì đây chính là đang làm chứng cho chính mình. Ngươi cần phải biết phân định sự khác biệt giữa hai điều này. Ví dụ như, nói về chuyện khi gặp phải thử luyện, mình đã yếu đuối và tiêu cực như thế nào, sau đó đã cầu nguyện và tìm kiếm lẽ thật, cuối cùng hiểu được tâm ý của Đức Chúa Trời, rồi có đức tin, đứng vững làm chứng, đây chính là tôn cao và làm chứng cho Đức Chúa Trời, tuyệt đối không phải thể hiện và làm chứng cho chính mình. Cho nên, rốt cuộc có phải thể hiện và làm chứng cho chính mình hay không, chủ yếu phải xem điều họ nói có phải là trải nghiệm thực sự hay không, có thể đạt đến hiệu quả làm chứng cho Đức Chúa Trời hay không, ngoài ra còn phải xem mục đích, ý định của việc nói về lời chứng trải nghiệm, như vậy thì sẽ dễ dàng phân định. Nếu ý định khi nói lời chứng là đúng đắn, thì cho dù có người coi trọng và sùng bái ngươi, chuyện đó cũng không thành vấn đề. Còn khi ý định không đúng, cho dù không có ai coi trọng và sùng bái ngươi, đó vẫn sẽ là vấn đề, nếu có người coi trọng và sùng bái, thì càng là vấn đề. Cho nên, để xác định có phải là đề cao và làm chứng cho bản thân hay không, thì không thể chỉ nhìn từ hậu quả để phân định, mà chủ yếu là nhìn vào ý định, căn cứ vào ý định để phân định thì mới chuẩn xác, nếu như chỉ căn cứ vào hậu quả để phân định thì dễ đổ oan cho người tốt. Có những người chia sẻ lời chứng vô cùng chân thực, được một vài người coi trọng và sùng bái, ngươi có thể nói rằng họ làm như vậy là đang làm chứng cho chính mình không? Không thể nói như vậy, không có vấn đề gì với người chia sẻ lời chứng. Lời chứng họ chia sẻ, bổn phận họ thực hiện là có ích lợi cho người khác, chỉ có người ngu muội, vô tri và lĩnh hội một cách lệch lạc mới sùng bái con người. Khi phân định người nào đó có phải là đề cao và làm chứng cho chính mình hay không, thì mấu chốt là phải xem ý định bên trong người chia sẻ lời chứng là gì. Nếu có ý định để cho mọi người nhìn thấy sự bộc lộ bại hoại của mình, nhìn thấy mình chuyển biến như thế nào, từ đó mà có được lợi ích, thì lời ngươi nói ra là thành khẩn, chân thực, phù hợp với sự thật. Ý định như vậy là đúng đắn, không phải là thể hiện và làm chứng cho chính mình. Nếu ý định là để cho mọi người nhìn thấy ngươi có trải nghiệm thực sự, thấy ngươi có biến đổi và có thực tế lẽ thật, rồi có thể coi trọng và sùng bái ngươi, vậy thì ý định này là sai trái, chính là đang thể hiện và làm chứng cho chính mình. Nếu lời chứng trải nghiệm ngươi chia sẻ là giả, là thêm mắm dặm muối, muốn che mắt người khác, không để người khác nhìn thấy tình trạng thực sự của ngươi, không để cho ý định, sự bại hoại hoặc sự yếu đuối, tiêu cực của ngươi bị bại lộ trước mặt người khác, thì những lời nói đó chính là đang lừa gạt, mê hoặc con người, là lời chứng giả mạo, là lừa gạt Đức Chúa Trời và làm ô danh Ngài, là điều mà Đức Chúa Trời thù ghét nhất. Những loại tình trạng này đều có khác biệt rõ ràng, đều là căn cứ vào ý định để phân định. Nếu có thể phân định được người khác, ngươi sẽ có thể nhìn thấu được tình trạng của họ, như thế, ngươi sẽ phân định được chính mình, cũng như có thể nhìn thấu được tình trạng của mình.

– Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Trong nhà Đức Chúa Trời, giữa các anh chị em, bất kể thân phận hay địa vị của ngươi cao đến đâu, hoặc bổn phận của ngươi quan trọng đến mức nào, và bất kể tài năng cùng những đóng góp của ngươi lớn đến đâu, hoặc ngươi đã tin vào Đức Chúa Trời được bao lâu, thì trong mắt Đức Chúa Trời, ngươi là một loài thọ tạo, một loài thọ tạo bình thường, và những danh hiệu, tên gọi cao quý ngươi đã tự phong cho mình không tồn tại. Nếu ngươi luôn coi chúng là mão triều thiên hoặc là vốn liếng cho phép ngươi thuộc về một nhóm đặc biệt hoặc làm một nhân vật đặc biệt, thì làm như vậy là ngươi đang chống đối và mâu thuẫn với quan điểm của Đức Chúa Trời, cũng như không tương hợp với Đức Chúa Trời. … Nếu ngươi không nghĩ rằng mình là một loài thọ tạo, mà cho rằng mình có chức tước và vầng hào quang trên đầu, rằng mình là người có địa vị, một nhà lãnh đạo, người chỉ huy, biên tập viên, hoặc đạo diễn vĩ đại trong nhà Đức Chúa Trời, và rằng ngươi đã có những đóng góp đáng giá cho công tác của nhà Đức Chúa Trời – nếu ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi là người không có lý trí và vô liêm sỉ nhất. Các ngươi có phải là những người có thân phận, địa vị, và giá trị không? (Thưa, không.) Vậy thì ngươi là gì? (Thưa, con là một loài thọ tạo.) Đúng vậy, ngươi chỉ là một loài thọ tạo bình thường. Giữa mọi người, ngươi có thể phô trương trình độ, viện đến tư cách thâm niên, khoe khoang về những công lao của mình, hoặc nói về những chiến công hiển hách của mình. Nhưng trước Đức Chúa Trời, những thứ này không tồn tại, và ngươi đừng bao giờ nói về chúng, khoe khoang chúng, hoặc nói đến chuyện tư cách. Nếu ngươi phô trương tư cách của mình thì mọi chuyện sẽ tồi tệ. Đức Chúa Trời sẽ xem ngươi là kẻ cực kỳ thiếu lý trí và kiêu ngạo đến tột độ. Ngài sẽ thấy khinh ghét và ghê tởm ngươi, cho ngươi ra rìa, và khi đó ngươi sẽ gặp rắc rối. Trước tiên, ngươi phải thừa nhận thân phận và vị trí loài thọ tạo của mình. Bất kể giữa những người khác, thân phận của ngươi như thế nào, có địa vị cao quý ra sao, hoặc ngươi có những ưu thế nào, hoặc Đức Chúa Trời có ban cho ngươi dạng tài năng đặc biệt gì để ngươi có thể tận hưởng thừa đủ cảm giác vượt trội giữa mọi người không – thì khi ngươi đến trước Đức Chúa Trời, những điều này đều không có giá trị hay ý nghĩa gì. Vì vậy, ngươi không được khoe khoang, mà thay vào đó hãy là một loài thọ tạo ngoan ngoãn trước Đức Chúa Trời.

– Mưu cầu lẽ thật là gì (11), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật

Khi làm chứng cho Đức Chúa Trời, các ngươi nên chủ yếu nói về cách Đức Chúa Trời phán xét và hành phạt mọi người, những thử luyện nào Ngài sử dụng để tinh luyện mọi người và thay đổi tâm tính của họ. Các ngươi cũng nên nói về việc sự bại hoại đã được bộc lộ bao nhiêu trong trải nghiệm của các ngươi, các ngươi đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, ngươi đã làm bao nhiêu điều chống đối Đức Chúa Trời và các ngươi cuối cùng đã được Đức Chúa Trời chinh phục như thế nào. Hãy nói về hiểu biết thực sự về công việc của Đức Chúa Trời mà các ngươi có được là bao nhiêu, và các ngươi nên làm chứng cho Đức Chúa Trời và đền đáp tình yêu của Ngài như thế nào. Các ngươi nên đưa thực chất vào loại ngôn ngữ này, trong khi diễn đạt nó một cách đơn giản. Đừng nói về những lý thuyết trống rỗng. Hãy nói thực tế hơn; nói từ tấm lòng. Đây là cách ngươi nên trải nghiệm. Đừng trang bị cho mình những lý thuyết trống rỗng có vẻ sâu sắc cố để phô trương; làm như vậy khiến ngươi trông rất kiêu ngạo và không có lý trí. Ngươi nên nói nhiều hơn về những điều có thật từ trải nghiệm thực tế của ngươi và nói nhiều hơn từ trái tim; điều này có lợi nhất cho người khác, và phù hợp nhất để họ thấy. Các ngươi từng là những người chống đối Đức Chúa Trời nhiều nhất và ít có khuynh hướng đầu phục Ngài nhất, nhưng bây giờ ngươi đã được chinh phục – đừng bao giờ quên điều đó. Ngươi nên suy ngẫm và suy nghĩ về những vấn đề này nhiều hơn. Một khi mọi người đã hiểu rõ về những vấn đề đó, họ sẽ biết cách làm chứng; nếu không, họ sẽ có thể có những hành động đáng xấu hổ và không có lý trí, như thế là không làm chứng cho Đức Chúa Trời, mà là mang lại sự xấu hổ cho Đức Chúa Trời. Nếu không có trải nghiệm và sự hiểu biết đích thực về lẽ thật thì không thể làm chứng cho Đức Chúa Trời. Những người có đức tin lẫn lộn và mơ hồ nơi Đức Chúa Trời thì không bao giờ có thể làm chứng cho Đức Chúa Trời.

– Chỉ có mưu cầu lẽ thật mới đạt được sự thay đổi trong tâm tính, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt

Đức Chúa Trời đã làm một lượng lớn công tác trên con người, Ngài có từng nói ra không? Có giải thích gì không? Đã từng trình bày chưa? Không có, bất luận con người hiểu lầm Đức Chúa Trời thế nào, Ngài cũng không giải thích gì nhiều. Trong mắt Đức Chúa Trời, cho dù ngươi 60 tuổi hay 80 tuổi, nhận thức của ngươi về Đức Chúa Trời vẫn quá ít. Với chút nhận thức đó thì ngươi vẫn là trẻ con, Đức Chúa Trời không so đo với ngươi, ngươi vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện. Đừng nhìn vào chuyện người ta sống mấy chục tuổi, thân thể của họ đã già, nhưng nhận thức của họ về Đức Chúa Trời vẫn rất ấu trĩ, rất nông cạn, Đức Chúa Trời không so đo với ngươi, ngươi không hiểu thì là không hiểu thôi, tố chất của ngươi là vậy, có nhiêu đó thôi, chỉ có thể được như vậy thôi, Đức Chúa Trời không cưỡng ép ban cho ngươi gì cả. Đức Chúa Trời yêu cầu con người làm chứng cho Ngài, nhưng Ngài có làm chứng cho chính Ngài hay không? (Thưa, không.) Trong khi đó, Sa-tan làm một chút việc cũng sợ mọi người không biết. Những kẻ địch lại Đấng Christ cũng giống vậy: họ làm chút việc là thể hiện công lao trước mặt mọi người. Nghe họ nói thì bề ngoài có vẻ như họ đang làm chứng cho Đức Chúa Trời – nhưng nếu lắng nghe kỹ, ngươi sẽ phát hiện ra rằng không phải họ đang làm chứng cho Đức Chúa Trời, mà là đang thể hiện, đang tôn bản thân lên. Ý định và thực chất đằng sau lời họ nói chính là tranh giành dân được Đức Chúa Trời chọn, tranh giành địa vị với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời khiêm nhường và ẩn giấu, còn Sa-tan thì thể hiện bản thân. Có sự khác biệt không? Thể hiện so với khiêm nhường và ẩn giấu, đâu là điều tích cực? (Thưa, khiêm nhường và ẩn giấu.) Sa-tan có thể được mô tả là “khiêm nhường” không? (Thưa, không.) Tại sao? Xét theo thực chất bản tính tà ác của Sa-tan, thì nó là một thứ rác rưởi vô giá trị; nó không thể hiện thì không bình thường, còn nói gì đến chuyện khiêm nhường chứ? “Sự khiêm nhường” là nói về Đức Chúa Trời. Thân phận, thực chất và tâm tính của Đức Chúa Trời là cao lớn và tôn quý, nhưng Ngài không bao giờ thể hiện. Đức Chúa Trời khiêm nhường và ẩn giấu, nên mọi người không thấy những gì Ngài đã làm, nhưng khi Ngài lặng lẽ âm thầm làm việc như vậy, nhân loại không ngừng được cung ứng, nuôi dưỡng và dẫn dắt từ Ngài – và tất cả những điều này là do Đức Chúa Trời an bài. Đức Chúa Trời không bao giờ trình bày những điều này, không bao giờ đề cập đến chúng, như vậy có phải là ẩn giấu và khiêm nhường không? Đức Chúa Trời khiêm nhường chính là vì Ngài có thể làm những điều này nhưng không bao giờ đề cập hay trình bày chúng, không tranh luận về chúng với mọi người. Ngươi không làm được thì có quyền gì để nói về sự khiêm nhường chứ? Những chuyện này đều không phải là do ngươi làm, nhưng vẫn khăng khăng giành công – đây gọi là không biết xấu hổ. Đức Chúa Trời dẫn dắt nhân loại, thực hiện công tác vĩ đại đến vậy, cai quản toàn vũ trụ, Ngài có thẩm quyền và quyền năng lớn đến vậy, nhưng Ngài chưa bao giờ nói: “Quyền năng của Ta rất siêu phàm”. Ngài vẫn ẩn mình giữa vạn vật, cai quản hết thảy, nuôi dưỡng và cung ứng cho nhân loại, cho toàn thể nhân loại tiếp nối thế hệ này sang thế hệ khác. Lấy không khí và ánh nắng mặt trời làm ví dụ, hoặc tất cả những thứ vật chất cần thiết cho sự tồn tại của con người trên mặt đất đều tuôn ra không ngừng. Việc Đức Chúa Trời cung ứng cho con người là điều không thể bàn cãi. Sa-tan mà làm được chút việc tốt gì, nó có thể ẩn mình và chịu làm anh hùng vô danh không? Không có chuyện đó đâu. Chuyện này cũng giống như việc có một số kẻ địch lại Đấng Christ trong hội thánh trước đây đã làm công tác nguy hiểm, đã vứt bỏ và chịu khổ, thậm chí đã ngồi tù; còn có một số người đã có cống hiến cho một phương diện công tác của nhà Đức Chúa Trời. Họ không bao giờ quên những điều này, cho rằng họ xứng đáng được ghi công cả đời, họ nghĩ đây là vốn liếng cả đời của họ – điều này cho thấy con người nhỏ bé như thế nào! Con người thật sự nhỏ bé, còn Sa-tan thì không biết xấu hổ.

– Mục 7. Họ tà ác, nham hiểm và giả dối (Phần 2), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ

Đức Chúa Trời vô cùng nhẫn nại và nhận hết đau khổ để đến công tác và cứu rỗi con người, vậy mà con người còn hiểu lầm Ngài, luôn đối chọi với Ngài, luôn bảo vệ lợi ích của mình mà không quan tâm đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời. Họ luôn muốn mình sống trong vẻ vang, nhưng lại không muốn cống hiến cho vinh quang của Đức Chúa Trời, làm như thế thì còn có chút nhân tính nào không? Mặc dù con người luôn miệng kêu là phải làm chứng cho Đức Chúa Trời, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đây là công tác tôi đã làm và đã đạt được kết quả, tôi cũng đã nỗ lực và trả giá, tại sao không làm chứng cho tôi?”. Con người luôn muốn được chia một phần vinh quang và lời chứng của Đức Chúa Trời, nhưng họ có xứng đáng không? Hai chữ “vinh quang” không thuộc về con người, chỉ có thể thuộc về Đức Chúa Trời, thuộc về Đấng Tạo Hóa, chứ không liên quan gì đến nhân loại thọ tạo. Cho dù con người đã ra sức, đã phối hợp, thì đó cũng là dưới sự dẫn dắt và công tác của Đức Thánh Linh, nếu không có Đức Thánh Linh làm việc, con người có thể làm gì chứ? Hai chữ “làm chứng” này cũng không thuộc về con người. Cho dù là động từ “làm chứng” hay danh từ “lời chứng” thì bản thân hai chữ này đều không liên quan gì đến nhân loại thọ tạo, chỉ có Đấng Tạo Hóa mới xứng đáng được con người làm chứng, xứng đáng có được lời chứng của con người. Chuyện này được quyết định bởi thân phận, địa vị và thực chất của Đức Chúa Trời, cũng bởi vì tất cả những gì Đức Chúa Trời làm đều là do Ngài đánh đổi, nên Ngài xứng đáng có được. Điều con người có thể làm được thì quá hữu hạn, và đều là kết quả từ việc được Đức Thánh Linh khai sáng, dẫn dắt và hướng dẫn. Với bản tính của con người, khi hiểu được một chút lẽ thật và có thể làm được chút công tác thì họ liền kiêu ngạo, nếu không có sự phán xét và hình phạt của Đức Chúa Trời đi kèm, thì không ai có thể đạt đến việc thuận phục và làm chứng cho Đức Chúa Trời. Nhờ sự tiền định của Đức Chúa Trời, con người có chút ân tứ hoặc sở trường, học được chút kỹ thuật nghiệp vụ, có chút khôn lanh, thế là họ xem mình là không ai sánh bằng, luôn muốn chia phần vinh quang và lời chứng của Đức Chúa Trời với Ngài, đây có phải là không có lý trí hay không? Họ thật không có lý trí, đứng sai chỗ, không coi mình là con người mà coi mình là loài khác, coi mình là siêu nhân. Con người không biết mình có thực chất và thân phận gì, nên đứng ở vị trí nào, tức là không tự mình biết mình. Sự khiêm nhường của con người không phải là do hạ mình, mà con người vốn dĩ hèn mọn và ti tiện, sự khiêm nhường của Đức Chúa Trời mới là do hạ mình. Nếu nói con người hèn mọn là còn đề cao họ, thực ra là ti tiện mới đúng. Con người luôn muốn tranh giành danh lợi và địa vị, tranh giành dân của Đức Chúa Trời với Ngài, như thế chính là đảm nhận vai trò Sa-tan, là bản tính của Sa-tan. Họ thật sự là hậu duệ của Sa-tan, không sai chút nào. Nếu như Đức Chúa Trời ban cho con người chút thẩm quyền và năng lực, con người cũng sẽ làm dấu kỳ và phép lạ, sẽ làm một số chuyện phi thường, cứ cho là họ làm đúng theo yêu cầu của Đức Chúa Trời và làm giống y hệt Ngài, nhưng con người có thể vượt qua Đức Chúa Trời không? Không bao giờ. Bản lĩnh của Sa-tan, của thiên sứ trưởng không hơn con người sao? Chúng luôn muốn vượt qua Đức Chúa Trời, nhưng kết quả cuối cùng là gì? Cuối cùng vẫn phải xuống vực sâu không đáy. Đức Chúa Trời vĩnh viễn là hiện thân của chính nghĩa, còn Sa-tan, ma quỷ và thiên sứ trưởng luôn là hiện thân của tà ác và đại diện cho lực lượng tà ác. Đức Chúa Trời mãi mãi chính nghĩa, sự thật này là điều không thể thay đổi. Đây là khía cạnh siêu phàm và phi thường của Đức Chúa Trời. Cho dù nhân loại nhận được toàn bộ lẽ thật của Đức Chúa Trời từ Ngài, thì họ cũng chỉ là một loài thọ tạo nhỏ bé, không thể vượt qua Đức Chúa Trời. Đó là sự khác biệt giữa con người và Đức Chúa Trời. Con người chỉ có thể sinh tồn một cách có trật tự trong mọi quy luật và quy tắc do Đức Chúa Trời đặt ra, cũng chỉ có thể quản lý mọi thứ mà Đức Chúa Trời tạo ra trong các quy luật và quy tắc này. Con người không thể sáng tạo bất kỳ sinh vật gì, cũng không thể thay đổi số phận của nhân loại, đây là sự thật. Sự thật này nói lên điều gì? Đó là dù Đức Chúa Trời ban cho nhân loại bao nhiêu thẩm quyền, tài cán, cuối cùng cũng không ai có thể vượt qua thẩm quyền của Đức Chúa Trời. Bất luận trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu đời, hay bất luận nhân loại có bao nhiêu người, thì nhân loại vĩnh viễn chỉ có thể sinh tồn dưới thẩm quyền và sự tể trị của Đức Chúa Trời. Đây là sự thật không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

– Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 1)

Trích đoạn phim liên quan

Buông bỏ danh vọng và địa vị qua sự phán xét và hình phạt của Đức Chúa Trời

Lời chứng trải nghiệm liên quan

Cái họa gây ra bởi sự khoe khoang

Trước:  22. Cách giải quyết vấn đề độc đoán chuyên quyền

Tiếp theo:  24. Cách giải quyết vấn đề mưu cầu danh lợi và địa vị

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ Chức trách của lãnh đạo và người làm công Về việc mưu cầu lẽ thật Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời Hằng Ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con Và Hát Những Bài Ca Mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 6) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 7) Tôi Đã Quay Về Với Đức Chúa Trời Toàn Năng Như Thế Nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Connect with us on Messenger